|
545
E. Saint John St.
San Jose, CA 95112
USA
Tel: 408.998.0508
Fax: 408.993.0527
Email:
saigonusanews
@yahoo.com
|
|
|
Đừng
bao giờ đùa
với những nỗi đau như thế
Bùi
Thị Lài © 2005 talawas
Tựa
của bài này là một câu mà Lài mượn trong mục Chào buổi sáng của
tác giả Thanh Thảo trên báo Thanh Niên ra ngày thứ hai 10.1.2005.
Nguyên văn đoạn ấy như sau:
Ðó
đây, vào lúc đội tuyển bóng đá Việt Nam thua bẽ bàng trước Indonesia và
bị loại khỏi Tiger Cup, có vài ý kiến cho rằng: bóng đá thì dù sao cũng
chỉ là... bóng đá, làm gì mà các anh “nâng cấp” nó lên thành niềm tự hào
dân tộc hay là nỗi đau của hàng triệu người Việt Nam, to tát quá, ghê
quá (!). Ðúng, bóng đá thì lúc nào và ở đâu cũng chỉ là bóng đá, nhưng
quí vị có biết có nước rất lớn trên thế giới này mà sự vinh quang và vĩ
đại tưởng như đã có đủ, nhưng họ vẫn đau, thật sự đau chỉ vì... đội tuyển
bóng đá quốc gia của họ 4 năm trước lọt được vào chung kết World Cup,
tuy rồi cũng bị loại ngay ở vòng đầu, nhưng hai năm sau thì bị “out” ngay
từ vòng đấu loại ở châu lục, và chỉ còn biết ngồi nhà xem ti vi khi ngày
hội bóng đá lớn nhất hành tinh được tổ chức ở Ðức năm 2006. Ðấy là mới
nói đến nỗi đau, chưa nói đến những niềm tự hào mà bóng đá mang lại cho
một quốc gia, một dân tộc. Bởi có những quốc gia mà niềm tự hào lớn nhất
của họ chính là... bóng đá. Có sao đâu! Cứ nghĩ đến cảnh hàng mấy vạn
người trên sân Mỹ Ðình lặng ngắt và như oà khóc lúc đội tuyển Việt Nam
bị Indonesia dẫn 3-0 và mọi hy vọng đã tắt, ta mới hiểu bóng đá tác động
thế nào đến một cộng đồng, một đất nước. Ðừng bao giờ đùa với
nỗi đau như thế! (Lài xin viết đậm câu
này cho trang trọng.)
Ôi!
Giờ thì Lài hiểu rồi, nỗi đau bóng đá của Lài chỉ kéo dài chưa đến 5 phút,
nhưng nỗi đau của ông Thanh Thảo và hàng triệu người hâm mộ bóng đá khác
lại kéo dài hơn thế nhiều. Vì thế Lài nên tôn trọng nỗi đau bóng đá của
người khác.
Tuy
vậy, lòng Lài đang ấm ức, nhưng ấm ức vì chuyện khác. Số là Lài là một
độc giả thường xuyên của báo Thanh Niên. Mấy hôm trước Lài đọc
được tin ngư dân Việt Nam bị các tàu mang cờ nước ngoài giết
hại ở vịnh Bắc bộ, nhưng các tàu mang cờ nước ngoài là của chính
xác nước nào thì báo không nói rõ. Dường như tin này chỉ được báo Thanh
Niên quan tâm, đăng liên tiếp trong 3 ngày 12, 13, 14 tháng 1. Và
hầu như tất cả các tờ báo lớn còn lại trong nước không hề nhắc đến. Rồi
trên trang nhất ra ngày 14.5.2005 có tin: Tàu
Trung Quốc tấn công giết hại dã man ngư dân Việt Nam. 9 người
vô tội bị bắn chết, 7 người bị bắn trọng thương, 8 người bị bắt giữ trái
phép. Việt Nam yêu cầu phía Trung Quốc chấm dứt ngay hành động sai trái
nói trên.
Lài
nghĩ, ai đọc tin này cũng phải đau lòng cho các nạn nhân, cho tang tóc
mà những người thân của họ phải nhận lãnh. Và còn số phận những người
còn sống mà bị bắt giữ thì như thế nào đây? Thôi, Lài xin không bàn thêm
và để mỗi cá nhân tự xử lý lấy tình cảm do hung tin mang đến theo cách
của mình, tự chọn lấy cho mình một thái độ trước nó. Riêng mình, Lài nghĩ
rằng, thiên nhiên độc ác với con người bằng cách tạo ra thiên tai, con
người muốn chống đỡ cũng khó khăn, và có oán thì chỉ biết oán trời, oán
đất một cách tiêu cực. Còn con người độc ác với con người thì khác. Con
người không thể tiêu cực và im lặng trước những cái ác như thế. Mọi
người lặng ngắt và như oà khóc vì thua một trận bóng, còn với tang
tóc này thì không lẽ chỉ lặng ngắt và như oà khóc thôi sao? Nó
sẽ tác động thế nào đến một cộng đồng, một đất nước?
Lài
có ý chờ những thông tin mới về vụ này nhưng có vẻ như nó được chuẩn bị
để được quên đi và... sẽ tự hết đau (?). Nếu thế thì khả năng chịu đựng
của dân tộc ta quả là kì dị. Chúng ta đau vì bóng thủng lưới, mà không
đau vì đạn thủng ngực. Lại tự hỏi, nếu vụ việc này xảy ra cho một đất
nước khác như Nhật, Mỹ, Hàn Quốc... thì người dân trong các nước ấy và
dư luận quốc tế sẽ phản ứng như thế nào?
Chắc chắn không phải là sự im lặng!
Ðừng
bao giờ đùa với nỗi đau như thế! Vâng, nếu chúng ta không
đùa với nỗi đau thất bại trong bóng đá như thế, thì cũng đừng bao giờ
im lặng và lãng quên nỗi đau có nước mắt, máu và sinh mệnh đồng bào.
Viết
đến đây thì Lài nghe đứa con gái út 3 tuổi hát bài hát do cô giáo ở trường
mầm non dạy, My hát rằng:
Chú
bộ đội ơi
Cháu yêu chú lắm
Chú đi trong hàng ngũ
Mang súng trên vai
Tranh đấu cho hòa bình...
Chúng
ta đã trang bị tinh thần Tranh đấu cho hòa bình cho các cháu
bé 3 tuổi kỹ lưỡng như thế, vậy còn chúng ta thì sao? Niềm tự hào
dân tộc hay là nỗi đau của hàng triệu người Việt Nam nằm nơi những
cú bóng thủng lưới trên sân hay ở dấu đạn xuyên thủng ngực con người?
Bùi
Thị Lài © 2005 talawas
Bài
liên hệ:
Chúng tôi cần một sự công
bằng
Tình hình biển Đông
nhân biến cố Trung Cộng xâm phạm lãnh hải Việt Nam và bắn chết dã man
9 ngư dân VN
Nhà cầm quyền Việt Nam đối ngoại
hèn nhát-đối nội gian manh xuẩn động
Công
hàm bán nước (thừa nhận chủ quyền Trung Cộng trên vịnh Bắc Bộ)
SaigonUSA
hoan nghênh ý kiến đóng góp của qúy vị độc giả. Xin type vào Comment Box
ở dưới đây và nhấn vào nút "Submit" để gởi đi:
Ý
KIẾN ĐỘC GIẢ:
-
Bùi Hưng Việt: (Wed Jan 19, 2005 9:46 pm)
Trong khi ngư dân VN bị bọn thổ phỉ Tàu Cộng bắn giết máu đỏ Biển Đông thì
thằng Thủ Tướng VC Phan Văn Khải đãi tiệc liên hoan tiếp đón con Trung Cộng
cái Cổ Tú Liên. Bọn cướp CSVN đúng là lũ phản dân hại nước. Ta tặng cho
bọn cướp CSVN bài "Quân Đội Nhân Dân" hay "Quân Đội Nhăn
Răng".
QUÂN
ĐỘI NHĂN RĂNG
Quân đội nhăn răng đã ngỏm rồi
Mười thằng Việt Cộng chín thằng toi
Đâu còn chiến đấu như xưa nữa
Bọn Chệt nhe răng đã lạy rồi
Quân đội nhăn răng đã ngỏm rồi
Dân lành oan khốc chết thây trôi
Biển Đông đất nước không còn nữa
Lũ Cộng ngu si chúng bán rồi
Quân đội nhăn răng chết tiệt rồi
Còn mong gì nữa bọn chết toi
Không cần đất nước hay dân tộc
Chỉ biết lay hoay cướp cạn thôi
Quân đội nhăn răng chết tiệt rồi
Thằng Tàu nó giết dân tộc tôi
Biển Đông máu đỏ trôi thành sóng
Quét sạch tham ô, lũ Cộng tồi.
Bùi Hưng Việt
-
rvnaf: (Wed, 19 Jan 2005 07:47:53 -0800 (PST)
Thưa Cô Lài:
Anh bộ đội vai mang súng dài tranh đấu cho HOÀ BÌNH! Hòa bình đây là HOÀ
BÌNH cho chủ nghĩa cộng sản Đệ III Quốc tế, cho chủ nghĩa bành trướng
cộng sản... chứ không phải HOÀ BÌNH CHO DÂN TỘC Việt Nam...!
Nên việc Trung cộng bắn chết 9 ngư phủ VN, BCT của Ác quyền, Ác đảng CSVN
chấp nhận và xem hành động này là "Vì Hoà Bình của nước Anh Em Trung
quốc.." nên họ nổ súng....cho Hoà Bình theo kiểu cộng sản chủ nghĩa...
Còn con dân Việt Nam đã từng bị bọn chóp bu Việt cộng xem như con vật
và đem làm bia đỡ đạn những năm 40, 50, 60, 70 .... kia mà!
Nỗi đau là đau cho gia d-ình kẻ xấu số và bất hạnh...
Chúng ta hãy nguyện cầu cho Linh hồn họ....
- phamdang: (Wed, 19 Jan 2005 03:12:29 -0500)
Bài viết của Cô/Bà Bùi thị Lài thật là thấm thía, đưa ra so sánh cái đau
"thủng lưới" của những người mê môn đá bóng và cái đau "thủng
ngực" của những người "Việt nam ái quốc".
Trên khía cạnh khác, chúng tôi tìm hiểu tại sao biến cố đó lại có thể
xảy ra được trên hải phận của ... quốc gia nào ? TC hay CHXHCNVN ? Đây
mới là nguồn gốc dẩn đến thảm cảnh gây tan tóc đến dân lành VN và ai phải
trả lời trước quốc dân đồng bào và Lịch sử . Xin xem bài:
Ai
trách nhiệm vụ dâng đất hiến biển ?
Trúc Nam tự Long Hổ Hội
Thân gửi các
Bạn đọc, nhờ phổ biến rộng rải tại quốc nội ,
Nhận thấy nhà cầm quyền dù mạnh tới mức nào, khi vào mạc vận, đều có những
thái độ và hành động báo hiệu ngày tàn vô phương cứu chửa !
Như các vụ đàn áp Tôn giáo, cắt đất giao biển cho Trung cộng, diệt chủng
đẫm máu đồng bào Thượng, buôn nô lệ phụ nữ, bán trẻ con làm mải dâm ...
Thời sự nóng bỏng và nghiêm trọng hiện nay là vụ dâng đất hiến biển cho
Trung cộng trong thời bình ! Việc làm hi hữu nầy là sản phẩm sáng tạo
của "đỉnh cao trí tuệ" đã đẻ ra "kinh tế thị trường theo
định hướng xã hội chủ nghiã " và sự chào dời của các " tôn giáo
quốc doanh", những quái thai thời đại của cái gọi là Cộng Hòa Xã
Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Thời bình mà dâng đất hiến biển cho ngoại bang chỉ có bọn phản quốc việt
gian, mãi quốc cầu vinh là Bộ Chính trị mà đồng lỏa là Quốc hội bù nhìn
ém nhẹm im hơi lặng tiếng, không chút phản ứng. Ban Chấp Hành Trung ương
đảng cũng đồng tình đồng lỏa nên án binh bất động. Bọn chóp bu lãnh đạo
đích danh, trước kia là Hồ chí Minh, Phạm văn Đồng, nay là Mạnh, Lương,
Phiêu, Khải, An đều là chánh phạm việt gian bán nước do Tiền nhân khổ
công khai phá, mở mang và bảo vệ . Tội chúng đáng Trời tru Đất diệt.
Nhưng ai phải chịu trách nhiệm trước Lịch sử, Tổ quốc và Dân tộc ? Vì
đã làm ngơ để cho chúng âm thầm lén lút ký kết những văn kiện bất bình
đẳng mà khi bị phát giác tự nó tố cáo việc làm bất chánh mà chính chúng
cũng nhìn nhận là sai trái nên không dám đưa ra bàn thảo trước Quốc hội
hay phổ biến công khai trước thanh thiên bạch nhựt !
Tại Quốc nội, toàn thể giới trí thức, sinh viên học sinh, các tầng lớp
xã hội , thậm chí các đảngviên tại chức, nhứt là các đảng viên kỳ cựu
về hưu đều phẩn nộ tột độ !
Tại Hải ngoại, cùng lúc đó, đồng loạt các Tôn giáo và tất cả các Hội đoàn
, bất luận chính kiến, nhưng vẫn còn quan tâm đến tương lai Việt Nam,
đều vô cùng căm phẩn và cực lực lên án bọn lãnh đạo Hà nội việt gian bán
nước . Nghỉ rằng trong số hơn triệu đảng viên cộng sản, có thể còn một
số ít "yêu nước chân chính", ý thức được "dân chủ tây phương",
đã dấn thân tranh đấu giành độc lập chủ quyền cho Việt Nam, cùng số thương
phế binh còn sống sót sau trận giao tranh biên giới Việt Trung năm 1979,
chắc chắn không bao giờ tha thứ hành động gian manh như thế của bọn lãnh
đạo, nhưng chưa đến lúc họ lên tiếng mà thôi ! Một số đảng viên lão thành
về hưu, nay "ly khai" đã đứng lên gay gắt chất vấn kịch liệt
Bộ Chính trị và Quốc hội.
Còn thiếu cơ quan nào chưa lên tiếng ?
Và bao giờ mới lên tiếng, mới có ý kiến ? Còn chờ đến bao giờ ?
Nêu thẳng vấn đề với Quân Đội Nhân Dân mà nhiệm vụ chính yếu và quan trọng
hàng đầu là Gìn Giử An Ninh Biên Giới và Bảo Vệ Toàn Vẹn Lãnh Thổ . Dù
dưới chế độ nào, thì Quân đội vẫn chỉ có nhiệm vụ cao cả và duy nhứt đó
mà thội. Như Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa trong trận hải chiến năm 1974
và Quân Đội Nhân Dân trong trận xung đột biên giới năm 1979 với Trung
cộng.
Nay trước tình thế đòi hỏi, Quân Đội Nhân Dân phải có thái độ dứt khoát,
thì sẻ xử trí như thế nào ?
Tổ Quốc, Dân Tộc đang chờ xem.
Quân Đội có thể làm Lịch sử , như Lịch sử lúc nào cũng công minh trung
thực và sẳn sàng ghi nhận công lao vô biên và hy sinh cao thượng .
Đừng để thanh danh Quân đội bị dìm sâu dưới bùn dơ xú uế, muôn đời không
gột rửa được !
Quân Đội Nhân Dân bắt buộc sẻ phải lấy quyết định chẳng đặng đừng, nếu
không ngày nay thì cũng mai sau, không năm nay thì cũng phải năm, mười
hay vài chục năm sau, trước tình thế ngàn năm một thuở !
Nhân Dân, Dân Tộc không nài nỉ van xin, nhưng chắc chắn sẻ đánh giá đúng
mức, không khoan dung, không thiên vị, bởi lẻ Quân đội đã trưởng thành,
bao lần tôi luyện trong khói lửa, sẻ không phản bội Tổ Quốc, lẩn tránh
Trách Nhiệm, bôi lọ Danh Dự, sai lệch Tinh Thần thượng võ , vì quyền lợi
nhỏ nhen hay bả vinh hoa phù du ảo tưởng !
Nếu Quân ủy Trung ương phản lại binh nghiệp và quân sử, ngả theo phe việt
gian bán nước thì Quân Đội Nhân Dân sẻ có thái độ gì ?
Dân Tộc, Tổ Quốc và Lịch Sử đang chờ ! Quân Đội còn chờ gì ?
Paris ngày
01 tháng 3 năm 2003
Trúc Nam tự Long Hổ Hội
RETURN
TO FRONT PAGE
|
|
|