545 E. Saint John St.
San Jose, CA 95112
USA
Tel: 408.998.0508
Fax: 408.993.0527

Email:

saigonusanews
@yahoo.com


HÌNH ẢNH ĐẶC BIỆT
VIỆT NAM
 

 

 

B Ì N H   L U Ậ N

Vũ Khí Cuối Cùng của Đảng ta:
BỐC . . . và NÉM

LÊ NHÂN

TƯỜNG TRÌNH KHẨN CẤP SỐ 2
của công dân Hoàng Minh Chính

Kính gửi:
- Tổng bí thư Nông Đức Mạnh
- Chủ tịch nước Trần Đức Lương
- Thủ tướng Phan Văn Khải
- Chủ tịch Quốc hôi Nguyễn Văn An
- Giám đốc Sở công an Hà Nội
- Tòa án nhân dân Hà Nội
- Viện kiểm sát nhân dân Hà Nội

Đồng kính gửi:

- Bà Louise Arbour Cao ủy nhân quyền Liên hợp Quốc
- Các tổ chức nhân quyền quốc tế
- Quốc hội và chính phủ các nước dân chủ, các cơ quan thông tấn báo chí quốc gia, quốc tế
đồng bào trong nước, đồng bào hải ngoại và những ai quan tâm.

Kính thưa quí vị,

Tôi công dân Hoàng Minh Chính, sinh ngày 16-11-1922 nguyên Tổng thư kí đảng Dân chủ Việt Nam, nguyên Viện trưởng Viện Triết học Việt Nam, xin báo cáo khẩn cấp.

Ngày thứ Năm 01-12-2005 tôi cùng vợ là bà Lê thị Hồng Ngọc và một người con rể đáp máy bay từ thành phố Hồ Chí Minh ra Hà nôi chuyến bay 9 giờ 30. Khoảng 12 giờ 30 vừa về tới ngõ 26 Lý thường Kiệt, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội thì đã có đám đông vài chục người chờ sẵn ùa tới bao vây chúng tôi, la ó ầm ĩ với những lời lẽ khiêu khích, xúc phạm “mày được Đảng và nhà nước rộng lượng cho đi Mỹ chữa bệnh, mà ở bên đó mày lại nói xấu đảng và nhà nước, mày phản quốc phản dân ... chúng tao phải hỏi tội mày bây giờ ...”. Đám đông càng lúc càng hung hăng dữ tợn, họ vây chặn chúng tôi trên quãng dường dài vài chục mét đi từ đầu ngõ vào tới cổng nhà tôi, ném cà chua xối xả xuống chúng tôi, túm lấy ngực áo tôi, đập mạnh các chai nước suối vào đầu tôi, xô đẩy chửi bới và hăm dọa các con các cháu tôi đang bảo vệ che chắn cho tôi. Tất cả các hình ảnh này đã được sáu camera các cỡ của đám người hành hung bố trí sẵn quay liên tục.

Được các con cháu bảo vệ tôi và vợ tôi đã lọt được vào trong nhà có một người cháu dâu chờ sẵn ở trong và khóa chặt cửa phòng lại. Đám đông khỏang vài ba chục người tràn ngập trong sân tiếp tục la ó càng lúc càng điên cuồng ầm ĩ. Họ đòi vào trong phòng để hỏi tội tôi. Các con cháu tôi đã vội đứng che chắn trước cửa phòng để ngăn cản họ. Cuộc hành hung kéo dài suốt tới gần 3 giờ chiều. Đám đông điên cuồng chửi bới và đe dọa các con cháu tôi. Họ túm cổ, giật áo và đấm vào bụng, túm tóc kéo ngã và chỉ vào mặt đe dọa: “nếu chúng mày không mở cửa chúng tao sẽ phá; cái cửa này không là gì cả, chỉ vài đạp là xong; và đầu chúng mày cũng chẳng còn nguyên lành đâu.”

Các con cháu tôi hết sức bình tĩnh nhẫn nại chịu đựng, chỉ giải thích ôn tồn rằng “ông cụ đang bệnh nặng lại vừa đi xa về không thể trả lời các ông ngay bây giờ được. Nếu ông Hoàng Minh Chính có tội thì nhà nước sẽ xử lý theo pháp luật. Các ông xâm phạm nơi ở riêng của chúng tôi mà không được chúng tôi đồng ý là trái với pháp luật”. Họ vẫn chửi rủa, la ó “chúng tao không cần pháp luật, nhà nước đã cho nó đi tù một năm rồi mà nó còn ra nước ngoài nói bậy ”. Trong sân lúc đó có khoảng ba chục người chen lấn xô đẩy và các camera quay liên tục. Ngoài cánh cổng sắt của nhà tôi gần trăm người vây kín. Họ trèo lên tường rào chửi bới kích động lẫn nhau bằng những lời lẽ rất thô tục không thể viết ra trên giấy: “phá tan cửa nó ra đi, ..., gọi nó ra ..., xông vào nhà hỏi tội nó ... ”...

Trong tình hình cực kỳ căng thẳng, vợ tôi đã gọi điện thoại đến các cơ quan công an từ cấp phường lên cấp quận, sở và một số vị chức trách, nhưng tất cả các nơi đều có lý do hoặc đang công tác ở nơi xa hoặc đã về hưu không có trách nhiệm. Chỉ có cơ quan công an khẩn cấp 113, sau khi gia đình gọi kêu cứu nhiều lần, đã cử ba ông công an đến (chúng tôi đọc được tên trên ngực áo là ông Quốc đội phó và một ông nữa tên Ngọc). Sau một lúc chứng kiến các ông công an đã nói rằng “việc này là hậu quả do ông Chính gây ra, do những việc ông đã làm ở bên Mỹ. Chúng tôi đến đây không thấy có bạo lực vì vậy không có gì cần để can thiệp” và họ bỏ đi.

Đến khoảng 2 giờ 30 chiều đám đông đã khích động điên cuồng, chỉ mặt các con tôi ra lệnh “cho chúng mày năm phút nữa để mở cửa nếu không chúng tao sẽ phá cửa để vào”. Các con tôi vẫn kiên cường chịu đựng. Sau đó họ lấy nạng sắt đập vỡ toang cửa kính, lao người đạp vào cánh cửa hòng phá đổ, lấy gậy đập vào cửa sổ và ném các chai đựng đày mắm tôm tới tấp vào nhà. Không khí căng thẳng ghê sợ, kinh khủng. Một phút trôi qua, bỗng nhiên họ thì thầm bảo nhau “rút lui”; toàn thể họ đồng loạt lên tiếng “thôi, bây giờ chúng tao không thèm gặp Hoàng Minh Chính nữa, có mời vào chúng tao cũng không thèm vào”. Họ đã nhận được lệnh rút lui, chỉ năm phút sau là đám đông đã giải tán hết không còn một ai. Các con tôi còn chờ đợi một lúc lâu nữa rồi mới dám mở cửa vào nhà.

Theo lời kể của một số bà con và những người dân khu phố có mặt lúc đó ở ngoài đường phố thì trong suốt thời gian đó trong ngõ 26 Lý Thường Kiệt có gần chục ông công an phường mặc sắc phục đứng bên ngoài. Như vậy chứng tỏ công an đã dung túng và đồng tình cho những hành vi hung bạo độc ác và xâm phạm đến quyền công dân của tất cả gia đình chúng tôi.

Kính thưa quý vị,

Các diễn biến như trên là cả một kế hoạch rõ ràng.

Trong thời gian tôi còn ở Hoa Kỳ chữa bệnh thì đồng loạt báo chí trong nước đã liên tục tùy tiện phi pháp bịa đặt bôi nhọ vu khống công dân Hoàng Minh Chính từ ngày 14-10 đến ngày 30-10-2005, như tôi đã trình bày trong đơn đề ngày 31-10-2005 kiện bảy cơ quan thông tấn báo gửi Tòa án và Viện kiểm sát Hà Nội. Cho tới nay tôi chưa được hồi âm.

Khi tôi về nước tạm trú tại nhà con gái tôi ở thành phố Hồ Chí Minh, nhà con gái chúng tôi đã bị hành hung khủng bố. Tôi đã có đơn tường trình khẩn cấp số 1 gửi các cấp nhà nước và quốc tế đề ngày 21-11-2005.

Khi tôi trở về Hà Nội ngày 1-12-2005 thì công an đã chỉ đạo tổ chức vụ việc trên đây.

Các hành vi khủng bố, vu khống như vậy của các cơ quan thông tấn báo chí Việt Nam và các cơ quan công an rõ ràng là nhằm mục đích gây nguy hại nghiêm trọng đến sinh mệnh và danh dự của tôi. Họ đã coi thường Hiến pháp điều 71 ghi rõ: “Công dân có quyền bất khả xâm phạm về thân thể, được pháp luật bảo hộ về tính mạng, sức khỏe, danh dự và nhân phẩm. Nghiêm cấm mọi truy bức, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của công dân.” Và các cơ quan kể trên đã vi phạm Bộ Luật Hình sự điều 121 Tội làm nhục người khác; và điều 122 Tội vu khống.

Chiểu theo Hiến Pháp các điều 69, 71, 72 và 74, và Bộ Luật Hình sự các điều 121 và 122, chúng tôi yêu cầu các cơ quan nhà nước xem xét, thực thi đúng Hiến Pháp và Luật pháp nhà nước để giữ nghiêm phép nước.

Chúng tôi cũng tha thiết đề nghị công luận quốc tế lên tiếng yêu cầu chính quyền Hà Nội hãy tôn trọng Hiến chương Liên Hiệp Quốc, Tuyên Ngôn Thế Giới về Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc, công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị mà Việt Nam đã ký kết.

Xin trân trọng cảm ơn.

Hà Nội, ngày 2 tháng 12 năm 2005
Công dân Hoàng Minh Chính

Sắp tới tết dương lịch, năm mới 2006 đang đến, chuẩn bị đón đại hội đảng x, Lê Nhân tôi xin mượn hai câu kết bài thơ “Chúc tết” của thi hào Tú Xương: “Chúc cho đảng cộng nghìn muôn đứa / Sao được cho ra cái giống người!” làm câu mào đầu cho bài viết này; cháu Lê Nhân tạ lỗi cụ Tú thành Nam, xin phép đổi từ “thiên hạ” trong câu thơ trên thành từ “đảng cộng” cho nó hợp thời. Thưa với ban lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam: làm người khó lắm ai ơi, nhất là đối với những kẻ làm chính trị chuyên nghiệp sống bằng thủ đoạn, lấy mục đích tốt đẹp biện minh cho hành động xấu xa, đê tiện của mình như quý vị. Nhân dân chúng tôi đang nhìn vào quý vị lãnh đạo đảng, để xem trong đại hội đảng lần thứ 10 này, quý vị có còn thể hiện ra một chút khả năng trong sạch, tử tế và lương thiện nào hay không?

Thân nhân của gia đình ôb. Hoàng Minh Chính bị tấn công bẵng vũ khí của đảng: cứt CSVN


Cửa kiếng nhà ôb. Hoàng Minh Chính tan hoang sau đợt khủng bố, càn quét của đảng cộng sản Việt gian



Chỉ nhìn vào hành vi quý vị lãnh đạo đảng vừa ứng xử với cụ Hoàng Minh Chính, một ông già 86 tuổi bị bệnh nan y vừa đi Mỹ chữa bệnh về, người ta có thể đọc ra bản chất của quý vị là loại người như thế nào. Quý vị đảng cộng khoe bách chiến bách thắng, từng đánh thắng Pháp, Nhật, Mỹ, bành trướng Bắc Kinh (1979), đánh thắng Khờ Me đỏ, đánh thắng quân Anh (vào Nam Bộ giải giáp quân Nhật ở miền Nam năm 1945-1946), đánh thắng quân Tàu Tưởng (vào giải giáp Nhật ở miền Bắc năm 1945-1946), và có thể sắp đánh thắng cả thế giới , nhưng sao quý vị đánh mãi không thể thắng nổi ông cụ Hoàng Minh Chính yếu như sên, không tấc sắt trong tay, thua ông cụ già này cả trên mặt trận lý luận lẫn thực tiễn, cho dù quý vị đã giam cầm, hành hạ, truy bức ông Chính mấy chục năm trời?

Hãy xem những hảo hớn đảng cộng từng đánh thắng cả thế giới kia đã không sao đánh bại một ông già 86 tuổi, hom hem, bệnh tật, cô độc, không có bom nguyên tử trên tay, nên mới phải dùng đòn hạ đẳng mà bọn tiểu nhân sở trường món “bóp dế” cũng không thèm làm: là thuê bọn lưu manh ném cứt đái vào người ông Chính, vào nhà nhà ông Chính, đánh vợ con ông Chính, đập vỡ cửa kính, tạt a-xít vào nhà con gái ông, thuê hàng chục rồi hàng trăm lưu manh giả hiệu nhân dân, dưới sự chỉ đạo của công an tràn lên như bọn “đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi” ngày xưa đã tràn vào nhà Vương ông cha của Thuý Kiều, do “đồng chí bán tơ Nguyễn Khoa Điềm” dắt tới, dùng gậy gộc đánh đập, chửi bới rần rần bằng tiếng Đan Mạch (tên viết tắt của Đỗ Mười: Đ.M.) mạ lị và làm nhục hai ông bà già Hoàng Minh Chính và con cái cháu chắt ông ! Đến nỗi, Lê Nhân vừa gọi điện thoại hỏi người nhà ông Chính ngay lúc trưa 3-12-2005 này, người nhà cho biết rằng: giờ đây ngoài thềm, trong nhà ông bà Hoàng Minh Chính vẫn thối không chịu được; dù các con ông, cháu ông, vợ ông đã gột rửa bằng 50 ký xà phòng, 10 ký dầu thơm mãi mà cái MÙI BỘ CHÍNH TRỊ ĐẢNG CỘNG SẢN QUANG VINH do bọn lưu manh hôm qua móc lên từ Ba Đình ném vào nhà ông Chính vẫn còn thối hoắc, còn nặng mùi khăm khẳm hơn cả mùi xác ướp mặt trời trong lăng…loàn!

Chao ôi, đảng ta ơi, Bác Hồ vĩ đại ơi, anh Đức Nông, anh Đức Lương, anh Văn Khải ơi, Văn An…ơi, các bác, các anh vừa vô địch thế giới về khoản đánh nhau, vừa đánh tan quân Pháp ở Điện Biên phủ, vừa bắn hạ mấy chục pháo đài bay B-52, vừa lái xe tăng đánh sập cánh cửa dinh Độc Lập đã mở sẵn…sao bây giờ, trước cửa nhà ông bà Hoàng Minh Chính, sức mạnh đảng ta lại xuống cấp dữ đến như vậy? Toàn đảng, toàn quân, toàn dân (cái đám dân lưu manh của đảng) ta anh hùng thế mà giờ đánh nhau với một lão già 86 tuổi sắp hết hơi Hoàng Minh Chính vẫn không thắng nổi ông ta, phải dùng món võ hạ cấp là bốc cứt ném vào ông ta và vợ con, nhà cửa ông ta, hi vọng dùng mùi thối tha của đảng mà đánh bại ông Chính, thì xem ra ngày tàn của đảng ta đã điểm rồi ư? Than ôi, đảng ta mới quân tử vậy sao giờ ra nông nỗi tiểu nhân thế này?

Trước cơn mưa cà chua, trứng thối, phân người trộn với tư tưởng Hồ Chí Minh mà công an của đảng trưa 1-12-2005 vừa dùng làm vũ khí ném như mưa vào ông bà Hoàng Minh Chính, anh Nguyễn Khoa Điềm (con ông đại trí thức Hải Triều Nguyễn Khoa Văn, cháu nội nữ sĩ Đạm Phương danh giá) từng chỉ huy đám lâu la báo chí đã bốc cả tấn “cứt-chữ-nghĩa” cùng rác rưởi tư tưởng thải ra từ lăng Bác để ném một trận thiên la địa võng trên các phương tiện truyền thông vào ông Hoàng Minh Chính. Cái món võ “bóp dế tư tưởng” mà không cho người bị bóp rên la quen thuộc của đảng ta từ xưa tới giờ, xem ra chừng đã đại bại vì cái bọn giặc Internet! Cái đám giặc vi tính diễn biến hòa bình này chúng nó xuyên tường lửa, cười tít mắt tung các bài viết của ông Chính lên trời cho nhân dân xem, đã đánh bại trận cuồng phong “cứt-chữ” của anh Điềm, để rồi “cái gì của César lại trả về cho César, cái gì của Chúa hãy trả về cho Chúa!”. Dân giờ khôn hơn, biết rằng cái gì vợ mình cấm thì đều là cái quý, cái gì đảng cấm còn quý hơn, nên đua nhau đi tìm bài của ông Chính đọc. Anh Điềm cũng khôn, rút ra kết luận là cái món “cứt-chữ” của Ban Tư tưởng Văn Hoá trung ương, của báo “Nhân Dân” tuy cực thối nhưng chỉ là cứt ảo, không đánh bại được ông Hoàng Minh Chính và những bài viết y như tên lửa vượt đại châu của ông, nên anh mới bàn với anh Nông, anh Lương, anh Khải dùng cứt thật làm tên lửa hạt nhân chơi ông Chính một đòn cho điếc mũi, để làm căn nhà ông thối cả năm trời không hết mùi, khiến ông không chịu được sự nặng mùi của đảng mà ra hàng, hoặc về cõi trăm năm để hỏi Bác Hồ rằng: Bác ơi, cái vũ khí giết chết mũi nhân dân Bác chế ra từ bao giờ mà khiếp rứa!

Thế mới biết sự sáng tạo của đảng ta là vô địch: chiến tranh hạt nhân mà Nga, Mỹ, Tàu, Bắc Triều Tiên…đang đem ra dọa huỷ diệt nhau kia có mà xách dép cho hình thức chiến tranh: “BỐC…VÀ NÉM” của đảng ta, quyết phen này nốc –ao tên siêu cường hết hơi Hoàng Minh Chính một đòn chí tử. Anh Nông vỗ cả chân tay hoan hô phương án chiến tranh: “BỐC …VÀ NÉM” này, rồi cả cười sướng tít mắt kiểu Mường Mán ghé bê mà rằng: “Phen này mày hết thở rồi, Hoàng Minh chính con ơi!”

Nghe nói Bộ Chính trị đang họp rút kinh nghiệm về sự thể nghiệm cuộc chiến “BỐC… VÀ NÉM”, xem những QUẢ BOM THỐI, BOM TƯƠI chế tạo từ thời Bác còn ấp em Xuân, đảng vừa duyệt cho bộ công an tác chiến hôm qua đã làm nổ tung mũi đối phương chưa?

Nghe nói anh Nguyễn Khoa Điềm đang đề nghị đảng cấp bằng phát minh cho anh. Anh đã lao tâm khổ tứ sáng tạo ra cả một phương pháp chiến tranh tầm cỡ thế giới mà đạn dược mang tính nhân dân, đầy ắp khắp nơi không phải nhập cảng như tên lửa đạn đạo, cái phương cách chiến tranh: “BỐC …VÀ NÉM” mà Mỹ, Nga, Tàu chỉ mới nghe nói đã bỏ chạy thục mạng!

Sở dĩ anh Điềm sắp nhận được bằng phát minh cấp quốc tế ( chỉ chờ sau khi tiêu diệt xong tên dân chủ Hoàng Minh Chính ) kể sòng phẳng ra, cũng là nhờ công gợi ý của nhà văn Dương Thu Hương. Chẳng qua là anh Điềm chịu khó tư tưởng, làm nghề nghiềm ngẫm, suốt ngày tư duy nên phải lầm lỳ như một ổ bánh mì: vì sao nhà văn Dương Thu Hương sau khi đi Ý lãnh huân chương văn học về, lại tung lên mạng bài viết : “Ỉa vào mặt bọn cầm quyền Hà Nội” làm ban lãnh đạo đảng ta hết hồn như rứa? Anh Điềm tuy thơ thì có lúc cũng thơm thơm, nên anh rất sợ cuộc chiến tranh tổng lực tốc váy rải thảm B-52 của bà Hồ Xuân Hương tân thời này! Là nhà văn nhà thơ, anh hay quan sát, nên từ độ Dương Thu Hương dọa sẽ ném bom bẩn vào mặt ban lãnh đạo đảng thân yêu, làm các đồng chí khiếp, đảng đã toan ra lệnh thủ tiêu con mẹ điên này nhưng lại sợ quốc tế nó cười cho thối mũi, nên thôi, từ từ tính. Từ đó, anh Điềm thấy mỗi khi họp Bộ Chính trị, các đồng chí lãnh đạo đảng hay dùng khăn vệ sinh lau mặt, năm phút lại lau một lần, vừa lau vừa nhăn mũi ngửi ngửi khăn, thì anh biết, trong cuộc chiến tranh giữa đảng ta và nữ văn sĩ Dương Thu Hương ai là người đã chiến thắng!

Cả một đảng vĩ đại có mấy triệu bộ đội, công an, có tư tưỏng Hồ Chí Minh cóc nhái còn bỏ chạy, có tên lửa tầm gần tầm xa của toàn ban chấp hành và bộ chính trị lúc nào cũng ngỏng “nòng pháo vươn lên trời cao” mà đi bắt nạt một mụ đàn bà thân cô thế cô là Dương Thu Hương mà cũng không xong, thì hỏi còn vinh quang cái nỗi gì?

Anh Điềm đã dự gần 8 cuộc họp Bộ Chính trị để đối phó với cách đánh nhau thần tốc khác thường của bà Dương Thu Hương : quyết sống mái dùng mặt các đồng chí lãnh đạo đảng ta làm toilet, để trút hận thù từ trong ruột non ruột già ra theo lối tháo dạ cho bõ ghét. Vấn đề cũng dễ khắc phục: giam lỏng con mụ Đốp văn sĩ này, lỡ để nó tiếp cận được với ban lãnh đạo đảng thì nguy to. Không đùa với con văn sĩ điên này được, đảng ta “phương diện quốc gia” toàn chén kiểu, bát sứ Giang Tô, lại đi so tài với chén sành chén sứ của “l…sành, ghe đá” kia thì còn ra làm sao! Nói dại, giữa thanh thiên bạch nhật, con mẹ Hương Xuý Vân giả dại này nó lại tốc váy lên, tương ngay vào mặt đảng ta một bãi…hận thù giai cấp thì có mà chả nhục nhã cả hang cả hốc nhà Mác-Lênin với Bác Hồ Bác Mao ta ấy chứ! Cái đòn của con mẹ Hương này thâm hiểm và kinh thật. Anh Điềm cả nghĩ : cái tai tiếng của loại hình chiến tranh “Ị bom” do Dương Thu Hương tuyên chiến với đảng ta, thật ra còn dễ sợ hơn tự nhiên Mỹ tuyên chiến sẽ dùng hạt nhân đánh Việt Nam!

Anh Điềm nghĩ mấy chục đêm về vũ khí dội bom…kiểu toilet của con mẹ Hương mà vừa phục con đàn bà kẻ thù gai cấp này, lại vừa rùng mình gai cả xương sống ! Bỗng có tia chớp vụt lóe ra từ trong não anh soi đường, làm anh a lên: Ơ –rê-ca ! Ơ –rê-ca, tìm ra rồi tìm ra rồi Bác Hồ ơi, lấy vũ khí của con Hương mà đánh vỡ mũi thằng Hoàng Minh Chính ! Hạnh phúc tìm ra chân lý của anh Điềm sao giống y như cái đêm Nguyễn Ái Quốc hét tướng lên như điên dại vì niềm sung sướng giữa Paris, khi đọc được lời của Lê Nin bảo đệ tam quốc tế hơn đệ nhị quốc tế vì đệ tam giải phóng các dân tộc thuộc địa!

Vì vậy, trưa 1-12-2005, đảng ta bắt đầu tuyên chiến với bọn dân chủ đa nguyên bằng thứ bom siêu hạt nhân là BOM BẨN, BOM TƯƠI -“BỐC…VÀ NÉM”, mà mục tiêu trước hết là tên Hoàng Minh Chính và vợ con hắn ta, xem hắn ta có chịu đựng nổi trận mở màn với toàn bộ sức công phá vĩ đại của bom thối do anh Điềm phát minh theo tư tưởng Hồ Chí Minh, có sự gợi ý của nhà văn Dương Thu Hương!

Lê Nhân viết bài báo này, nhằm báo động cho các vị Trần Khuê, Hà Sĩ Phu, Phương Nam-Đỗ Nam Hải, Bùi Minh Quốc, Lữ Phương, Nguyễn Chính Kết, Phạm Quế Dương, Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến, Tiêu Dao Bảo Cự, Mai Thái Lĩnh, Trần Vàng Sao, Dương Trung Quốc, Lê Đăng Doanh, Phan Đình Diệu…các linh mục : Chân Tín, Nguyễn Văn Lý, các hòa thượng Huyền Quang, Quảng Độ…hãy chuẩn bị tinh thần, chuẩn bị dầu thơm, xà phòng, hương liệu, nước rửa mũi, nước ( vì khi tấn công, đảng sẽ cúp nước nhà các vị, lấy gì tẩy rửa BOM UẾ của đảng nào?)… để đón nhận cuộc chiến tranh tổng lực “BỐC…VÀ NÉM” do đảng cộng sản Việt Nam phát động tấn công lần này, cũng là lần cuối cùng, được ăn cả ngã về không, quyết dứt điểm các quý vị…

Lê Nhân - Hà Nội 3 tháng 12-2005

SaigonUSA hoan nghênh ý kiến đóng góp của qúy vị độc giả. Xin type vào Comment Box ở dưới đây và nhấn vào nút "Submit" để gởi đi:

TÊN, HỌ / NAME:  
 E M A I L:  

Ý KIẾN /  COMMENT:  

Ý KIẾN ĐỘC GIẢ:
- VS: (Monday, December 5, 2005 at 22:23:40)

Kỹ thuật BỐC NÉM đã được các bé công an và dân đầu gấu trau giồi tinh vi tại Viện Đai Học Hoạn Nợn Chánh Hưng, gần Ngã Ba Ông Tạ do Thạc Sĩ Đỗ 10 làm Viện Truởng từ nhiều thập niên. Học viên xin học BỐC NÉM phải thuộc giai cấp BẦN CỐ....LÔNG 3 ĐỜI, sẵn sàng bốc ném các qủa bom uớt tối đại vĩ đại, nhão nhẹt và thum thủm mà không bao giờ cần dùng bao tay hoặc hũ đựng.

Cac em cong an san sang tac chien BOC NEM bat cu gio lào 24/ 24 đe tieu diet đich thủ trong chop mat. BOC NÉM la mot trong nhung the tan cong hien đai do Thạc Sĩ Đỗ 10 dày công thâm cứu trong kho võ dza truyền dân tộc duoi su cố vấn và diu dat cua Long Duc Manh. Đuoc biet Thac Si Đỗ 10 giu chuc Tong Bi Thu NÒ NỢN Chánh Hưng, kiêm Vien Truởng Viện Đại Học BỐC LÉM.
Trong chien dich BỐC LÉM vào nha cong dan Hoang Minh Chinh vua qua thay co ban nhac kèn đồng HÀ LỘI và thi đàn CÒ CỬ~ do thi nô TÚ HŨ dạo nhạc và thơ "The Phanh Thay Uong Mau Quan Thu" đe dun`g làm kèn thúc quân.

RETURN TO FRONT PAGE


 
 


Đêm Thánh Vô Cùng - Xin được "Bình Yên Rất Lâu"
Khôn Nhà Dại Chợ

Giữa Sài Gòn dân lớn tiếng hô "Đả Đảo Cộng Sản"
Hồ Cẩm Đào sang Việt Nam kéo theo nhiều nghi vấn
Quyền rơm ... Lệnh thép!
Hai nước Miên - Việt bị Trung Cộng chơi đòn hiểm độc
NẾU ....

Thế tương tác 3 mặt - tranh đòi Dân Chủ Việt Nam
Hòa Giải hay Giải Trừ ?
Về đề nghị "bàn tròn 3 bên"
Bài toán trừ cần thiết
Làm cách nào phối hợp hành động ở trong nước
Sách Trắng vẫn chỉ là Sách Đỏ
Đảng Cộng Sản kinh tế tư nhân Việt Nam
Chế độ Củ Khoai-Tòa án Củ Khoai
Thời điểm cho các tập thể dân chủ VN xuất hiện
Việt Nam cần chuyển hướng

Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chuyến đi Mỹ của Phan Văn Khải và hiện tình CSVN
Quán tính chui lòn của tâm hồn đầy tớ
Cộng sản VN đang chơi trò nguy hiểm
Các bác cộng sản nhà ta "hơi bị đểu"
Đánh mất niềm tin
Người Việt hải ngoại với việc Dân Chủ Hóa Quê Hương
Việt Tân/Mặt thật của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh
BS. Nguyễn Đan Quế: Sharansky của Sài Gòn
Tuệ Giác và đỉnh cao trí tuệ
Việt Cộng dở trò "con Ma nhà họ Hứa"
Dân chủ hóa Đảng Cộng Sản được không ?
Bài nói chuyện của Ts. Lê Đăng Doanh
Chạy nước rút về Tự Do Tôn Giáo tại Việt Nam
Đảng hại em rồi!
Lại chuyện chữa cháy
Phái đoàn "hát bội" Thích Nhất Hạnh + Chân Không
"Có biết đâu niềm vui đã nằm trong thiên tai"
Tâm Dao Găm
Từ từ bò ra (bài 2)

Đừng bao giờ đùa với những nỗi đau như thế
Ca sĩ "đông ke"... vô liêm sĩ
Anh Dũng "Đen" meo lầm
Từ từ bò ra
Ca sĩ ... "Hít En Rân"

Nhận định về báo cáo chính trị của Hà Nội
Bệnh mù lòa
Việt Nam đất nước tôi

Việt Nam và sự đổi mới
Suy nghĩ về nhận thức lại

Viết về CT. Hồ Chí Minh
Viết tiếp về nhận thức lại

Bác Ái và Satan

"Trí Tuệ Việt Nam" 5 năm nhìn lại

Sắp sửa "Bắc Thuộc" lần thứ tư?! Hậu quả chính sách đối ngoại của nhà nước Việt Nam

Ý kiến về sản phẩm đoạt giải nhất cuộc thi "Trí Tuệ Việt Nam"
Cứu Trợ một đường lối Tuyên Vận ?

"Cấm trẻ em dưới 14 tuổi"
Nhận định về hiện trạng Tôn Giáo tại Việt Nam

Tạ Ơn Người, Tạ Ơn Đời
Khi Cố Vấn An Ninh Quốc Gia trở thành Ngoại Trưởng Mỹ
Người Việt bỏ phiếu Người Việt / Đồng Hương đi chợ Đồng Hương
Bao Nhiêu Năm Chờ Đợi ?
Bên lề việc gây qũy cứu trợ
Buổi ra mắt sách "ấn tượng"
Hãy trả lại Sự Thật cho Lịch Sử


Copyright © 1997-2005  SaigonUSA News. All rights reserved.