545 E. Saint John St.
San Jose, CA 95112
USA
Tel: 408.998.0508
Fax: 408.993.0527

Email:

saigonusanews
@yahoo.com


HÌNH ẢNH ĐẶC BIỆT
VIỆT NAM

 

 

 

B Ì N H   L U Ậ N

HÒA GIẢI hay GIẢI TRỪ ?
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

Vấn đề hoà giải hay không hoà giải với Cộng Sản đáng lý người tỵ nạn chúng ta không bao giờ nên nhắc tới nữa, vì bằng chứng phản trắc của VC đã rõ ràng, và thực tế đã có thừa dữ kiện để trả lời cho vấn đề. Thế nhưng không hiểu sao nó cứ còn được nói đến hoài. Có phải đó là vòng luân hồi bình thường nằm trong tâm lý xã hội, hay lại là một âm mưu đen tối của các tay phù thuỷ chính chị chính em?

NHỮNG BÀI HỌC MAU QUÊN

Ngày 2 tháng 3 năm 1946, Quốc Hội đầu tiên của nước Vietnam họp khoáng đại ra mắt toàn dân tại Nhà Hát Lớn, Hà nội. Cũng tại đây, ngày này, một chánh phủ liên hiệp kháng chiến được đưa ra trình diện Quốc Hôi. Chính Phủ này gồm đủ mặt các đảng phái: Việt Minh, Việt Cách, Việt Quốc, Dân Chủ, và nhân sĩ độc lập. Tình trạng hợp tác giữa các phe phái chính trị này ngày xưa gọi là liên hiệp, ngày nay nếu có ai gọi là đa nguyên đa đảng hay hoà hợp hoà giải chắc cũng không sai.

Chỉ 4 ngày sau khi Quốc Hội họp khoá đầu tiên, chính phủ liên hiệp do Hồ Chí Minh cầm đầu đã ký với Pháp một văn kiện quan trọng gọi là Hiệp Ước Sơ Bộ, và sau đó ít tháng, Tạm Ước ngày 14-9-46. Ký hai văn kiện này, Hồ Chí Minh tạm coi như được rảnh tay đối phó với Pháp để dồn nỗ lực vào công việc thanh toán các đảng phái quốc gia và những thành phần chống đối Việt Minh. Thời kỳ này có thể ví như một đêm tối kinh hoàng trong lịch sử Dân Tộc. Hàng ngàn, hàng vạn những cuộc ám sát, bắt cóc, thủ tiêu bí mật trên khắp mọi miền đất nước do Việt Minh chủ động. Không có toà án nào xét xử.

Màn liên hiệp này thực tế đã cho thấy chỉ là trò bịp bợm do Hồ dàn dựng. Những người đứng về phe Quốc Gia có thể nói đã học được một bài học đắt giá về chuyện liên hiệp, hay đa nguyên đa đảng, hay hoà hợp hoà giải với Cộng Sản.

Năm 1975, trong khi quân lực Việt Nam Cộng Hoà đang đổ xương máu chống lại sự xâm lăng của cộng sản miền Bắc, thì một số chính khách tại miền Nam tự nhận là thành phần thứ ba tôn Dương Văn Minh làm thủ lãnh, công khai chiếm chánh quyền để thực hiện âm mưu bắt tay hoà hợp hoà giải với CS. Nhưng "thiên bất dung gian", cái chính quyền vô năng bất lực này đã phải cay đắng bẽ mặt khi cả đám đứng lên nghênh đón tên sĩ quan CS bước vào phòng họp chính phủ tại dinh Độc Lập để nghe tên VC này hách dịch ra lệnh cho họ: "Dơ tay lên đầu hàng. Các anh có còn gì đâu mà đòi bàn giao".

Quân dân miền Nam mất tất cả đã đành. Những kẻ ôm mộng Hòa Hợp Hòa Giải (HHHG) với CS cũng đã tiêu tán tất cả chì lẫn chài.

Lần thứ hai người quốc gia lại học được bài học HHHG với CS. Nhưng lần này thì đau hơn nhiều Người quốc gia đã mất trắng tay, còn bị lưu đầy, tù tội, nhà tan cửa nát, gia đình ly tán...!

Hai lần kinh nghiệm xương máu như thế đó mà ngày nay còn có rất nhiều người vẫn chưa tởn. Họ vẫn đang cao giọng kêu gọi HHHG với CS!

Xem ra lịch sử lại đang tái diễn? Vấn đề HHHG đang được hâm nóng lại và ồn ào hẳn lên tại hải ngoai. Hiện tượng đang diễn ra cũng gần giống như ngày trước khi miền Nam rơi vào tay CS Bắc Việt. Năm 1975, thành phần thứ ba ra đời là dấu chỉ báo hiệu việc mất nước. Còn hiện nay thì sao? Có phải sẽ có chuyện gì sắp xẩy ra chăng? Chuyện sắp xẩy ra thì chưa biết, nhưng chuyện đã xẩy ra tháng 4-75 thì mọi người đều đã rõ. Đó là việc CS đã chiếm trọn, ăn gọn một cách ngon ơ.

NHỮNG KẺ ĐIẾC KHÔNG SỢ SÚNG ?
Những người không biết tởn đó, hay còn gọi là hạng người điếc không sợ súng, họ là ai? Có thể tạm phân biệt thành ba loại người như sau:

1/ Một số nhà khoa bảng.
Đáng lý phải gọi họ là trí thức mới đúng. Nhưng như thế e không ổn, bởi vì những sự thực lịch sử rành rành còn đó, người vô học đều biết cả. Người có học mà không biết là điều thậm vô lý. Những nhà khoa bảng này người có máu tếu gọi họ là "trí ngủ". Không sai. Họ có trí khôn uyên bác đấy, nhưng cả đời nhắm mắt ngủ khì thì làm sao thấy được gì. Thành phần này chỉ là loại mọt sách, (school smart), thua loại lăn lộn chợ đời mà mẫn trí rất xa (street smart). Bọn “trí ngủ” học được chữ nào biết chữ đó và làm theo sách vở, những gì ngoài sách vở đều mù tịt, chẳng khác gì loài nhai lại. Mao Trạch Đông đánh giá loại mọt sách này không bằng cục phân. Kể cũng có lý.

2/ Thành phần dân tỵ nạn máu Chệt.
Ngày trước trẻ con miền Nam thường hát câu đồng dao: "Mấy chú Ba Tầu mầu xanh cũng như mầu đỏ..." Đừng tưởng con nít hát vui chơi vô nghĩa Không đâu, có ý nghĩa cả đấy.

Một số đáng kể người ngày trước bị CS xua đuổi hành hạ, họ phải chạy thục mạng mới sống và may mắn trở thành tỵ nạn tại xứ ngượi Bây giờ CS buông lỏng đàn áp một chút. Họ quay về hưởng lạc thú rồi trở ra khen lấy khen để: "Ờ, Vietnam lúc này tự do lắm rồi". Loại người này không có ý thức quốc gia, cũng chẳng mang ý thức CS. Khi sinh mạng và tài sản của cá nhân họ không còn bị đe doạ, họ vội quên đi tất cả và sẵn sàng chấp nhận CS. Loại người này thân mang danh tỵ nạn nhưng nặng bản chất Chệt, nhìn mầu xanh mầu đỏ cũng giống như nhau, chẳng có gì phân biệt. Họ chỉ biết phân biệt mầu sắc của vật thể và tính chất của sự việc khi mạng sống của họ bị đe doạ, và đặc biệt là họ dửng dưng đứng ngoài các vấn đề của đất nước. Họ chấp nhận bất cứ chế độ nào miễn là bản thân được sống yên ổn và hưởng thụ.

3/ Các chánh khách chuyên nghiệp và đảng phái chính trị.
Thành phần này nên phân làm hai loại riêng biệt.

a/ Loại chánh khách chạy rông và đảng phái xôi thịt. Bọn này cũng giống như bầy kên kên thấy xác chết ở đâu là xà xuống đó. Kiếm ăn và kiếm ghế là mục đích chính trị của họ. Khi chống cộng có ăn thì họ chống. Khi bắt tay với CS có lợi thì họ hoà hợp hoà giải.

b/ Loại chánh khách ngây thơ và đảng phái gà mờ. Có thể xếp vào loại này tất cả các chánh khách, các tổ chức đấu tranh, các đảng phái chính trị chủ trương tranh đấu đòi CS chấp nhận đa nguyên đa đảng, hay đòi VC bỏ Điều 4 Hiến Pháp của chúng. Mặc dù có thể họ có lòng yêu nước thực đấy, nhưng trên thực tế họ đã mặc nhiên chấp nhận hoà hợp hoà giải với CS. Loại người này tuy chống cộng, nhưng lập trường của họ tỏ ra quá ngây thơ không tưởng. Cho là gà mờ cũng không sai.

Cần nhấn mạnh ở đây điểm này là ngày nay chiêu bài HHHG với CS đã hết ăn khách rồi. Hơn nữa nghe còn chói tai lắm. Nhiều chính khách, nhà hoạt động chính trị thường xử dụng thuật ngữ đa nguyên đa đảng thay thế. Thật ngữ này chẳng qua chỉ là mặt trái của HHHG mà thôi, bởi vì chấp nhận đảng CS là một thành phần trong một thể chế chính trị có nhiều chính đảng cùng tồn tại mà không gọi là HHHG thì nên gọi là cái gì? Mánh lới này cũng đáng gọi là một trò bịp chính trị. Người xử dụng nó cố ý bịp thiên hạ, và trước tiên đang tự nhắm mắt bịp cả mình.

Cho nên, dù sơn phết che đậy cách nào đi nữa, dù nói xuôi nói ngược lấp liếm ra sao, lập trường đấu tranh chống cộng nào cũng phải thuộc một trong hai con đường phân biệt sau đây: một là triệt để xoá bỏ hẳn chế độ CS, và hai là chấp nhận và cùng chung sống với CS. Cách thức này gọi là đa nguyên đa đảng hay hoà hợp hoà giải có khác gì nhau?

Những cá nhân hay đảng phái chủ trương đa nguyên đa đảng, hoặc đòi CS bỏ điều 4 Hiến Pháp nên tự thành thật với chính mình và sòng phẳng với dư luận. Họ nên tự nhìn nhận lập trường HHHG với CS của họ. Không nên mập mờ che đậy để đánh lừa dư luận. Nếu điều họ chủ trương là con đường hiệu quả như họ tin để đánh bại CS thì họ nên công khai nó để vận động thuyết phục dư luận. Còn nếu cứ mập mờ che đậy dưới nhãn hiệu này, nhãn hiệu nọ thì hoặc là họ đã chẳng tự tin chính mình, hoặc là lập trường của họ có vấn đề nhưng không dám nói ra?

TỰ TIN hay TỰ TỬ ?
Chỉ có uống thuốc liều mới dám thách đố CS chấp nhận đa nguyên đa đảng và tranh đua bầu cử với CS trong bối cảnh Vietnam hiện nay. Kết quả chắc chắn sẽ là từ chết đến chết mà thôi. Có hai yếu tố có thể dựa vào để đi đến kết luận trên:

1/ Cụ thể bằng tính toán.
Thử làm một con toán lớp ba đơn giản để tìm kết quả thắng bại nếu tranh cử chung với CS. Bài toán lấy thí dụ và ước lượng bằng những con số chẵn đơn giản cho dễ thấy như sau:
Dân số Vietnam hiện nay ước lượng là 80 triệu. Con số những người đến tuổi và đủ điều kiện đi bầu tạm tính là một nửa, tức 40 triệu cử tri được quyền đi bầu.

Đảng CS có 2 triệu đảng viên. Trung bình mỗi gia đình đảng viên này có thêm 2 người có quyền đầu phiếu là vợ và một con đã trưởng thành. Vợ và con chắc chắn sẽ đầu phiếu theo chủ gia đình tức người đảng viên. Như vậy đảng CS nắm chắc số cử tri bầu cho họ là:
2 triệu x 3 = 6 triệu phiếu.

Trong bất cứ cuộc bầu cử nào vào lúc này, đảng CS cũng nắm chắc trong tay con số 6 triệu phiếu bầu cho chúng.

Trên đây chưa tính đến những lá phiếu sẽ bầu cho đảng CS hoặc vì lý do thân thuộc, hoặc vì tình cảm bạn bè, lối xóm, hoặc vì quyền lợi cấu kết vv... Con số này tính dè sẻn ra cũng phải vài triêu. Tóm lại đảng CS sẽ chắc chắn nắm được:

6T + 2T = 8T40/ triệu phiếu, tức 20% tổng số phiếu cử trị

Còn lại, các tổ chức ngoài đảng (CS) sẽ chia nhau số phiếu là:

40T - 8T = 32 triệu phiếu.

Trên đây là giả thiết 100% cử tri đi bầu trong điều kiện lý tưởng. Nghĩa là mọi người được đi bầu tự do, không bị đe doạ, không bị mua chuộc, hoặc bị bất cứ áp lực nào.

Chưa biết có bao nhiêu đảng phái và tổ chức cử người ra tranh cử. Con số chắc rất đông, nhưng cứ ước tính một con số khiêm nhượng là 30 thôi cho tiện. Như vậy trung bình mỗi tổ chức sẽ kiếm được một số phiếu bầu cho mình là:

32000000.. : 30 = 1067000.. phiếu, tức 10.7%. tổng số phiếu

Trong tình hình phân hoá cùng cực của xã hội Vietnam hiện nay, thật khó có thể tưởng tượng được một chánh đảng nào đầy đủ uy tín có thể thu hút được số phiếu bầu vượt trên đảng CS.

Kết quả, đảng CS sẽ dẫn đầu trong cuộc bầu cử mà không cần gian lận hay mánh mung gì cả. Thế nhưng, nếu không gian lận và không mánh mung thì CS sẽ không còn phải là CS nữa. Quá khứ và bản chất lưu manh côn đồ của đảng CS tuyệt đối bảo đảm cho lời khẳng định này. Với bản chất ma giáo, lưu manh, và bịp bợm sẵn có, CS chắc chắn sẽ còn thắng vẻ vang hơn thế nhiều. Nếu tin rằng CS hoàn toàn vô tư và ngay thẳng trong cuộc bầu bán thì thật là một niềm tin bệnh hoạn.

2/ Những thực tại không thể bỏ qua.
Hiện nay quân đội, công an, chính quyền các cấp từ trung ương cho đến địa phương đều nằm trong tay đảng CS. Đảng CS còn có khả năng khống chế được toàn dân nhờ Mặt Trận Tổ Quốc và những ngoại vi của nó. Hơn thế nữa, những phương tiện và dịch vụ liên quan đến bầu cử như truyền thông báo chí, giao thông vận chuyển, an ninh trật tự vv.. cũng đều nằm trong tay đảng CS. Như thế hiển nhiên CS hưởng được lợi thế tuyệt đối so với các tổ chức khác. Và một điều quan trọng hơn hết không thể không biết đến. Đó là CS vừa là một đảng chính trị có tổ chức và được rèn luyện, vừa là một tập đoàn tư bản giầu có hơn bất cứ đảng chính trị nào.

CS nắm những ưu thế đó trong tay, ai dám tin sẽ đánh bại được CS bằng tuyển cử?

Những lợi điểm của CS cũng chính là những bất lợi cho các đảng phái quốc gia. Nếu cứ khơi khơi đòi đa nguyên đa đảng mà không khắc chế được những bất lợi kia và hoạch định được những kế hoạch tỉ mỉ cần thiết để đối phó, rồi khi CS đồng ý chấp nhận cuộc chơi, tức đồng ý cho đa nguyên đa đảng, thì lòng tự tin tất thắng rất có cơ sẽ biến thành một màn tự sát chính trị. Nhân dân Vietnam sẽ lại được quyền hô vang “đảng CSVN quang vinh muôn năm".

CHỮ và NGHĨA
Nói hoà hợp hoà giải là ta nói cho suông miệng mà thôi. Thật ra nó bao gồm hai tiến trình trước, sau riêng biệt. Cả hai liên hệ nhân quả với nhau. Phải hoà giải trước xong rồi mới có hoà hợp được. Không thể nào có hoà hợp được trong khi sự chia rẽ, bất hoà chưa được giải quyết.

Hoà giải là giải quyết sự bất hoà giữa hai hay nhiều đối tượng của bất hoà. Còn hoà hợp đơn giản chỉ là sự chung, sống nhịp nhàng và trật tự giũa con người với nhau. Nếu nói rằng đã hoà hợp là có hoà giải, và ngược lại có hoà giải là có hoà hợp thì thật là hồ đồ và thiển cận. Đành rằng hoà giải thì dễ đưa đến sự hoà hợp, nhưng rất nhiều trường hợp trong hoà hợp không hề có sự hoà giải. Chính phủ Liên Hiệp 1946 là một điển hình hoà hợp nhưng không hề có hoà giải.

Trong lịch sử nước ta từ thời lập quốc đến nay, chưa bao giờ thấy xẩy ra sự bất hoà giữa các thành phần dân tộc một cách qui mô và trầm trọng, dù là khác biệt về chính kiến, về tôn giáo hay chủng tộc. Chỉ trừ ra từ khi có đảng cộng sản xuất hiện ở đậy. Nguyên nhân sự bất hoà dân tộc hiện nay xuất phát từ đảng cộng sản Vietnam. Sự cai trị độc tài, độc đoán của đảng CS dựa trên một mớ lý thuyết phi dân tộc là nguồn gốc gây ra mọi tranh chấp, mọi thảm trạng cho đất nước, đưa quốc gia đến tình trạng lạc hậu, thoái hoá, bất công và mất tự do như hiện nay. Như thế đặt cho đúng vấn đề HHHG là phải nói hoà giải giữa nhân dân Vietnam và đảng CSVN với khoảng 2 triệu đảng viên. Thật là sai lầm nếu nói hoà giải dân tộc theo ý nghĩa là hoà giải giữa các thành phần đông đảo quần chúng bị trị với nhau. Những thành phần dân tộc này giữa họ với nhau không hề làm gì có chuyện bất hoà để phải kêu gọi họ hoà giải.

Đành rằng cần phải có sự hoà giải dân tộc thì công việc xây dựng và phát triển đất nước mới thành công được. Vấn đề HHHG thực sự cần thiết. Nhưng ai là người có trách nhiệm phải đặt ra vấn đề HHHG? Hiện nay CS là một đảng cầm quyền và độc tôn nắm quyền nên việc HHHG phải do đảng CS đặt ra mới là hợp lý. Vả lại như trên đã nói đảng CS là nguyên nhân gây ra những mối bất hoà dân tộc, nên đảng CS mới là người có trách nhiệm đứng ra nói chuyện giải hoà. Người dân bị trị xin hoà giải với chánh quyền đang cai trị mình là một điều thậm phi lý.

Nếu đảng CS muốn hoà giải thực sự thì điều kiện cần thiết là họ phải thành tâm. Không thể vừa nói quên đi quá khứ vừa ban hành Nghị Quyết 36 chẳng hạn. Đó là lưu manh bịp bợm. Cũng không thể vừa hô hào xoá bỏ thù hận, vừa đốc xúi chánh phủ Mã Lai và Indonesia phá bỏ đài kỷ niệm vượt biên. Đây rõ ràng là gây thêm thù hận. Đảng CS phải ý thức rõ điều đó.

Điều đáng suy mghĩ là chưa bao giờ người ta thấy đảng CSVN, thậm chí một tên lãnh đạo CS nào, công khai đặt ra vấn đề hoà hợp và hoà giải dân tộc như một chính sách quốc gia. Bộ máy tuyên truyền của đảng chỉ mập mờ đánh trống thổi kèn rùm beng những xảo ngữ ru ngủ như "xoá bỏ hận thù, quên đi quá khứ, nhìn về tương lai vv. Điều đó cho thấy CS không hề có một chút thực tâm nào trong việc hoà giải, mà chỉ là trò bịp nhắm mục đích chiêu dụ đầu hàng mà thôi

NẾU CHẲNG ĐẶNG ĐỪNG...
Chủ tịch công đoàn Đoàn Kết Ba Lan trước đây, ông Lech Valésa, sau khi đã thành công giải thể chế độ CS tại nước ông, đã đưa ra một nhận định rất chí lý về chế độ ông vừa lật đổ như sau: “CS là con đường dài nhất để đi từ Tư Bản Chủ Nghĩa đến Chủ Nghĩa tư bản". May mắn dân tộc Ba Lan đã bước ra khỏi được con đường không lối thoát đó. Vô Lý những người VN tỵ nạn bây giờ lại lại muốn trở lại con đường vô định mà nhân dân Ba Lan đã quẳng đi?

Có người lập luận: Vietnam không phải là Ba Lan. Đúng lắm. Xét về mọi khía cạnh, Vietnam đều không giống Ba Lan, Tiệp Khắc, Liên Sô, hay bất cứ một chế độ CS nào khác. Việt Nam quả thật là một định mệnh nghiệt ngã và tàn nhẫn có một không hại trong lịch sử. Hiển nhiên, xoá sổ đảng CS như Ba Lan là một chọn lựa lý tưởng nhất để đưa đất nước tiến lên. Trái lại, HHHG với CS đúng là chuyện điên rồ phi lý nhất. Thế nhưng nếu vạn nhất HHHG lại là con đường “chẳng đặng đừng" phải bước vào vì “Vietnam không phải là Ba Lan”, thì ít nữa những người chủ trương HHHG với CS cũng cần phải vạch ra một lối đi riêng cho chính mình. Có làm được như thế mới mong bảo tồn được những gì còn lại của một Vietnam đã hoàn toàn rách nát dưới một chế độ mang tính thú vật hơn là bản tính con người. Những đổ vỡ, những mất mát, những giết chóc thủ tiêu, những tịch thu cướp đoạt v.v.. của CS nếu tính đến khó có thể bù đắp được. Ly nước đã tạt đi khó hốt lại đầy. Những gì cần luật pháp can thiệp hãy để toà án sau này giải quyết. Còn chuyện những “ly nước đã đổ rồi " thiết tưởng nên tạm gác lại một bên để chứng tỏ thiện chí. Nhân dân Vietnam cũng nên vì đại nghĩa dân tộc, tỏ ra một tấm lòng quảng đại bao dung. Tuy nhiên, còn những vấn đề về danh dự, về nguyên tắc, và về quyền lợi của đất nước thì nhất thiết không thể không xét đến. Đây là ba vấn đề tiên quyết nhất thiết không thể bỏ qua.

Sau đây chúng tôi xin phép được đề nghi một “Lộ Đồ” (Road Map) gồm 3 bước cho trường hợp chẳng đặng đừng (xin coi là một gỉa thiết) người Quốc Gia phải chấp nhận HHHG với CS.

B1. Đảng CSVN phải trả lại danh dự cho những người bị lăng nhục.
Đây là vấn đề danh dự.

Khi chiếm được miền Nam, CS gom chung tất cả mọi thành phần dân tộc tại miền Nam vào một giỏ gọi là "Ngụy". Rồi từ đó phân ra thành "ngụy quân", “ngụy quyền", và "dân ngụy". Đó là một sự lăng nhục đau đớn và tủi hổ nhất hằn sâu trong tâm thức mọi người dân Viet không phải là CS tại miền Nam. Vết thương này cho đến bây giờ vẫn còn rỉ máu tươi hàng ngày CS nếu thực tâm muốn hoà giải với nhân dân miền Nam, họ cần phải tối thiểu nói lên một lời xin lỗi công khai. Nếu người CS tự hào về tinh thần yêu nước của họ (sic), thì họ cũng không thể phủ nhận lòng yêu nước của nhân dân miền Nam. Người miền Nam yêu nước theo đường lối và cung cách riêng của người miền Nam. Chủ nghĩa xã hội (CS) không phải là di sản Vietnam. Do đó người miền Nam không yêu thích chủ nghĩa xã hội không có nghĩa là họ không yêu nước.

Riêng đối với đồng bào tỵ nạn, không có ai dù yêu nước đến đâu, muốn trở về xây dựng đất nước với thân phận của một tên ma cô, hay đĩ điếm, hay cặn bã xã hội , những danh từ khả ố mà Phạm Văn Đồng, thủ tướng của chế độ CS liệng theo sau lưng những người chạy trốn chế độ bạo tàn này. Trở về giúp nước với thân phận đó không khác gì hơn là trở về như một tên đầy tớ bầy tỏ sự ăn năn hối lỗi van xin CS tha thứ cho mình. CS nếu muốn hoà giải thực sự, họ cũng phải công khai xin lỗi cộng đồng tỵ nạn tại hải ngoại và rút lại những lời lẽ thô bỉ và vô giáo dục này. Không thể khi giận dữ ghét bỏ thì chửi bới là ma cô, đĩ điếm. Rồi khi cần đến thì lại dở giọng nịnh bợ là khúc ruột ngàn dặm. Muốn nói chuyện tử tế mà xuống nước hạ cấp như vậy xem ra nặng mùi và lợm giọng lắm. Đảng CSVN nên biết điều đó, bỏ những giọng điệu đểu cáng đó đi mới mong nói chuyện hoà giải được.

B2. Đảng CSVN phải xác định rõ thế đứng của họ trong cộng đồng dân tộc.
Đây là vấn đề nguyên tắc.

Tờ Thanh Niên ở bên Pháp của Nguyễn Ái Quốc (tức Hồ Chí Minh) số ra ngày 20-12-1926 viết: "Chủ nghĩa ái quốc là một điều nguy hiểm", và "Giai cấp vô sản không có tổ quốc". Tờ Người Cùng Khổ (Le Paria) cũng của Nguyễn Ái Quốc, năm 1931 xác định lại một cách rõ ràng hơn: "Vô sản Đông Dương không có tổ quốc". Qua hai bài báo, người CS đã phủ nhận 2 điều : tổ quốc của mình và lòng yêu nước. Còn nữa, không biết bao nhiêu sách vở, bao nhiêu bài viết ngày nay được kể là sử liệu cho biết đảng CSVN là một chi bộ của Đệ Tam Quốc Tế , và Hồ chí Minh là một cán bộ của tổ chức quốc tế này Chính HCM khi còn mang tên Nguyễn Ái Quốc đã tuyên bố: "Nhận chỉ thị của Quốc Tế CS giải quyết vấn đề cách mạng ở nước ta, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ...." Vậy thì hiện nay người CS lấy tư cách gì để nắm quyền cai trị đất nước khi họ tự nhận mình vô tổ quốc? Và, họ cầm quyền để phục vụ cho ai vì họ đã phủ nhận chủ nghĩa ái quốc? Họ phủ nhận tổ quốc tức là phủ nhận tư cách công dân của mình. Vậy họ có còn là thành phần trong cộng đồng dân tộc không? Họ có còn là công dân của nước Vietnam không? Nếu người CS không xác định rõ vấn đề này, thiết tưởng việc đặt ra vấn đề hoà giải giữa đảng CS với nhân dân Vietnam rõ ràng là một chuyện tào lao phi lý.

Một chuyện quan trọng khác nữa mà đảng CSVN cũng cần phải làm sáng tỏ trước khi bắt tay nói chuyện hoà giải. Đó là việc họ phải phổ biến công khai cho nhân dân Vietnam biết các bản Hiệp Ước về biên giới và về vịnh Bắc Việt mà họ đã âm thầm ký kết với đảng CS Trung Quốc. Đã từ lâu, vì nhân dân Vietnam không được cho biết nội dung các Hiệp Ước này nên dư luận nghi ngờ và gán tội cho là đảng CSVN bán nước. Đảng CS cần minh bạch chuyện quan trọng này với nhân dân. Họ có quyền biện bạch. Sự phán xét là quyền của của đồng bào Nếu nhân dân Vietnam nhận định quả thực đất đai và hải phận của Tổ Quốc bị vô cớ dâng hiến cho ngoại bang thật thì đảng CS khó tránh khỏi cái tội bán nước. Nếu đảng CS đã thực sự phạm tội bán nước thì việc đặt ra vấn đề hoà giải không còn cần thiết nữa. Nhân dân Vietnam nhất quyết không dung thứ cho bất cứ ai phạm tội bán nước được. Ai chấp nhận và đứng chung với những kẻ bán nước đều là đồng loã bán nước vây. Thay vì đặt ra vấn đề hoà giải, công việc bấy giờ thuộc thẩm quyền của công luận, của luật pháp quốc gia và của lịch sử.

B3. Đảng CS phải trả lại các quyền tự do, dân chủ lại cho nhân dân Vietnam.
Đây là vấn đề quyền lợi tối thượng của Dân Tộc. Đảng CS không có quyền nhân danh bất cứ lý do gì để tước đoạt.

Kết luận rút ra từ một sự thực hiển nhiên không cần biện chứng và cũng không thể chối cãi là, chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa VN là nguyên nhân duy nhất làm cho nhân dân VN phải lầm than đói khổ, sinh linh đồ thán, lòng người ly tán, nền kinh tế tụt hậu mất định hướng, xã hội băng hoại, đất nước mất chủ nguyền vv. Đảng CS phải thành khẩn tự kiểm điểm để thấy rằng việc họ tự ý áp đặt chủ nghĩa CS lên trên dân tộc VN là hoàn toàn sai lầm. Do đó họ phải trả lại các quyền tự do và dân chủ lại cho người dân. Những việc họ cần phải làm là:

1. Tức khắc và vô điều kiện trả tự do cho những tù nhân lương tâm và tù chính trị.

2. Ban hành các quyền tự do, trước hết là quyền tự do ngôn luận và tự do tôn giáo.

3. Giải tán Quốc Hội, bãi bỏ Hiến Pháp và các luật lệ mang tính chất đàn áp và kềm kẹp.

4. Giải tán các tổ chức và đoàn thể công cụ dùng để đàn áp nhân dân như công an, dân phòng, du kích, các đơn vị cơ động tỉnh, huyện, Mặt Trận Tổ Quốc và các tổ chức ngoại vi của Mặt Trận vv. Điều kiện này cần thi hành triệt để nếu muốn có bầu cử thực sự tự do và công bằng.

5. Mời các nhân sĩ độc lập giầu lòng yêu nước tham gia thành lập một cơ cấu chánh quyền trung ương để điều hành việc nước, tạm gọi là "Hội Đồng Lâm Thời Điều Hành Quốc Gia (HĐLTHQG)". Sau đó, chính quyền trung ương do đảng CS thiết lập lên sẽ tự động giải tán để Hội Đồng này tổ chức cuộc bầu cử Quốc Hội Lập Hiến. Vietnam sẽ thực sự trở thành một quốc gia tự do dân chủ sau khi có Hiến Pháp mới.

Để tránh chuyện tình hình có thể đột biến trở thành bất lợi cho đất nước, HĐLTHQG sẽ yêu cầu Liên Hiệp Quốc triệu tập một Hội Nghị Quốc Tế (HNQT) gồm các nước láng giềng của VN và các nước trong Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc để ký kết một Hiệp Ước cam kết không can thiệp vào nội bộ của Vietnam và không xâm lăng Vietnam. Đồng thời HĐLTHQG cũng sẽ yêu cầu Liên Hiệp Quốc gởi một bộ phận quân đội sang giúp Vietnam vấn đề an ninh lãnh thổ và trật tự xã hôi. Quân Đội Nhân Dân của VC sẽ giải tán, chỉ lưu giữ lại một số cần thiết không quá cấp tiểu đoàn và gồm những quân nhân trẻ bị động viên. Những quân nhân này chưa dính líu nhiều vào cơ cấu quyền lực của CS và tinh thần yêu nước của họ tương đối còn trong sáng. Số quân nhân lưu ngũ này gánh hai trách nhiệm chính: trấn giữ biên giới (kể cả hải phận) và tạm thời giữ an ninh nội địa thay cho lực lượng công an đã bị giải tán. Các đơn vị này được đặt dưới sự chỉ huy của các sĩ quan LHQ và tất cả dưới sự điều động và chỉ đạo của HĐLTHQG.

Trên đây là những điều kiện tối thiểu và cần thiết đảng CS phải thi hành nếu họ thực tâm muốn hoà hợp hoà giải. Khi đảng CS đã thi hành đầy đủ các yêu cầu trên, họ có quyền hoạt động chính thức như bất cứ một đảng phái chính trị nào khác. Trong một cuộc bầu cử công bằng và tự do, nếu nhân dân đông đảo bầu cho họ thì người quốc gia chúng ta buộc phải chấp nhận thực tế đó, Vì "ý dân là ý Trời" và đó chính là "tự do dân chủ" mà toàn thể nhân dân Vietnam đang đòi hỏi.

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

SaigonUSA hoan nghênh ý kiến đóng góp của qúy vị độc giả. Xin type vào Comment Box ở dưới đây và nhấn vào nút "Submit" để gởi đi:

TÊN, HỌ / NAME:  
 E M A I L:  

Ý KIẾN /  COMMENT:  

Ý KIẾN ĐỘC GIẢ:
- Ngan Vo: (Thursday, October 13, 2005 at 09:38:44)
Tac gia cho rang nhung nguoi doi hoi thay doi dieu 4 hien phap la ngay tho va ga mo, nhung trong nhung dieu de nghi trong phan B3 tac gia lai doi giai tan hien phap. Tac gia ca ngoi cach mang o Ba Lan nhung lai quen rang ong Lech Valexa khoi dau bang viec doi hoi them tu do cho cong nhan, tuc la ong (luc ban dau) cung phai cong nhan quyen hop phap cua nguy quyen cong san dang cai tri Ba Lan luc bay gio. Nhung mat khac, tac gia lai chi trich nhung nguoi dau tranh on hoa la chap nhan thuc the CS o VN? Toi khong hieu su bat nhat nay. Thuc ra theo toi chi co 2 con duong: mot la dung vu luc de giai tru bon cong san, hai la ban dau chap nhan quyen cai tri cua chung, doi hoi nhung cai nho de van dong quan chung roi sau do tien len nhung cai lon hon.

- buu lam: (Wednesday, October 5, 2005 at 00:41:44)
rat hay chung toi dong y kien voi tac gia.

- nguyen hoang hai: (Wednesday, October 5, 2005 at 00:22:41)
Tac gia bai nay co le dang mo ngu hoac la thieu kien thuc chinh tri, nguoi cong san dang ngu tri va nam toan quyen tren dat nuoc VN, ho khong bao gio chia xe quyen luc voi bat cu ai. Co thay doi chang la chinh nhung nguoi cong san thuc tinh va thay doi. Hai ngoai khong co dang phai hay to chuc chinh tri nao co du thuc luc de doi dau voi cong san ......................

RETURN TO FRONT PAGE


 
 



Copyright © 1997-2005  SaigonUSA News. All rights reserved.