|
T I N V I Ệ T N A M
Kính gửi: Các Cơ Quan
Truyền Thông và Báo Đài Hải Ngoại! Sáng thứ 6, ngày 9-12-2005 tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng chúng tôi vừa kịp trở dạy, gói ghém chăn màn quần áo ấm, ăn sáng xong, chưa kịp tản đi đưa đơn, nhặt rác, rửa bát thuê hay đón lõng lãnh đạo trung ương để trình bày, nỉ non như mọi khi thì một đám đông công an khoảng 60 người ập đến, dồn đuổi chúng tôi ra khỏi vườn hoa. Ai già cả, ốm đau không kịp chạy thì lập tức bị 2 ông công an xốc nách lôi đi như tha một con mèo, con chó hoang không chủ. Tất cả các đồ đạc sinh hoạt hàng ngày mà khó khăn lắm chúng tôi mới có được như chăn màn, vải bạt, đệm bông, chăn dạ, quần áo, gạo, củi, xoong nồi, bát đũa (do bà con Hà Nội thương tình đem cho, do chúng tôi thức khuya bới rác hàng chục đêm, rồi nhịn ăn, nhịn tiêu, dè sẻn, chắt bóp từng li, từng tí mới sắm được) đều bị bọn công an- cướp ngày tha lên xe rác chở đi. Không ngờ tới hành động liều lĩnh này (trước chúng chỉ tập trung cướp đêm vào lúc bà con chuẩn bị đi ngủ - không kịp phòng bị gì, cũng không quá 20 người đi xe máy, và chưa hề có xe đổ rác điều đến chờ sẵn trước cửa trụ sở tiếp dân như thế này). Nên chúng tôi không kịp trở tay, chỉ cuống cuồng mỗi người một tay, bậy thứ gì xách thứ đó chạy sang nhà tiếp dân trung ương số 1 Mai Xuân Thưởng phía đối diện, không ngờ công an Mai Xuân Thưởng đóng sầm cửa không cho chúng tôi vào, kết cục tất cả mấy chục người già trẻ, lớn bé chúng tôi bị ùn tắc trước cổng trụ sở của cái gọi là... khu vực giành riêng chỉ để tiếp đón chúng tôi -do lãnh đạo trung ương đặt ra (!) Lúc này cả sáu chục tên công an cùng bảo vệ vườn hoa xông vào đám đồ đạc của chúng tôi đem ra xe ô tô chở rác đổ. Xót công của, thành quả "cách mạng" của mình bao lâu nay. Nhớ từng ánh mắt ấm ấp chân tình, nụ cười cởi mở của bà con nhân dân Hà Nội mỗi lần đem đến tặng chúng tôi một thứ đồ gì đó, đều dặn phải cố gắng gìn giữ bảo quản thật tốt... Vì thấy trời lạnh mà đem trong nhà ra cho, thấy bà con thiếu thốn, bị hàm oan mà tặng, biếu (chứ không phải hàng hoá đã hết gía trị sử dụng) chúng tôi lại liều mình xông vào giằng ra, quyết tâm lấy lại. Nhưng đám đàn bà con gái yếu ớt, vóc hạc mình hài như chúng tôi thì làm gì được ngoài việc gào thét khản cổ, lạc giọng, hoặc đu bám, tìm mọi cách trèo lên xe chở rác để giằng lại. Xong tất cả đều là công cốc. Họ cậy đông, cậy khỏe đẩy chúng tôi xuống đường như đẩy một thứ đồ vật vô gía trị khiến chúng tôi ngã sấp ngã ngửa. Thậm chí một cô gái lạ, với nửa khuôn mặt quái dị do bị chồng hắt a xít vào, vừa kịp gia nhập đội hình chúng tôi hồi đêm cũng bị hai công an đến xốc nách đẩy lên xe ô tô của họ, khi chị vùng vẫy không chịu chui vào lòng xe thì bị chúng bẻ quặt 2 tay ra sau lưng, xô chị ngã sấp mặt xuống thùng xe, rồi hai tên công an đó dẫm chân lên lưng chị, giữ chéo tay chị khiến chị không còn vùng vẫy kháng cự được nữa. Hiện nay chúng tôi không rõ chị bị chở đi đâu. Chỉ biết chị là nạn nhân của một vụ án tình khủng khiếp do người chồng bạc tình đi theo gái hất a xít vào nửa mặt và toàn bộ phần ngực (trước đó chị đã kịp lấy ra cho chúng tôi xem bức ảnh xinh đẹp của mình khi chưa bị nạn, và lần lượt cởi hết áo ấm để cho chúng tôi xem thân hình tàn phế của mình, đặc biệt là phần ngực bị tạt a xít đậm đặc vào, trông dúm dó, đen đỏ rất thảm hại). Điều đau xót là chị đã tố cáo người chồng bạc ác kia nhưng không cấp nào giải quyết vì tất cả đã "dính máu ăn phần" số tiền tội ác do gã chồng hối lộ. Ngay sau khi ra viện, phải chi phí một khoản tiền không nhỏ cho việc hồi phục sức khỏe, chị lập tức lên trung ương kêu kiện. Vừa kịp gặp chúng tôi, chưa kịp hỏi tên tuổi, quê quán, thì chị đã bị bắt. Chắc chắn chị sẽ bị nhốt vào tù (ít nhất là 6 tháng vì tội đã cố tình tố cáo sự thật trong khi đã được chính quyền từ trên xuống dưới đe nẹt cảnh cáo). Đó là cái giá phải trả cho những người dám đương đầu với sự thật, đòi lại công lý cho mình ở Việt Nam hôm nay. Hành động lần này- theo bà con đi kiện lâu năm chúng tôi -nhận định: Là một hành động có tổ chức quy mô phối hợp giữa nhiều ban, bệ, bộ phận với nhau để bóp nghẹt dân oan không còn đường sống. Cụ thể do lãnh đạo trung ương chỉ thị tới Bộ Công An, Công ty Môi Trường Đô Thị,điều hẳn xe ô tô chở rác loại lớn tới để tịch thu toàn bộ lương thực, áo quần, đồ dùng sinh hoạt của chúng tôi. Kết quả sau mấy tiếng đồng hồ bị cướp, từ thùng xe rỗng không, chẳng bao lâu "rác" đã chất cao như núi. Bao nhiêu gạo mỳ, thức ăn có được đều phải chui vào bãi rác khổng lồ của thành phố. Thật là lãng phí chưa từng thấy. Thưa bà con nhân dân Việt Nam có lương
tri trong và ngoài nước! Thưa bà con! Để mọi người hiểu hoàn cảnh cụ thể, lần lượt từng người chúng tôi xin được đối chất cùng bà con và giới truyền thông Hải Ngoại như sau: 1. Tôi là Đỗ Thị Tư, 78 tuổi, quê ở ấp Tăng Điền, xã Mỹ Lâm, huyện Hòn Đất. Tỉnh Kiên Giang. Sáng 7-12-2005, do tuổi già sức yếu laị phải nằm quá lâu ở vườn hoa, trong lúc trời trở lạnh, nhiệt độ xuống dưới 10 độ C nên tôi bị cảm, ngất xỉu tại chỗ. Bao nhiêu thức ăn trong người tuôn ra hết qua đường miệng. Bà con thương tình khiêng tôi vào trụ sở tiếp dân để tránh gió. Sợ tôi chết tại đó sẽ mang tiếng xấu cho Đảng và nhà nước nên cán bộ trụ sở vội vàng gọi xe cấp cứu đến để đưa tôi đi cho khuất mắt. Vì không có người đi theo cũng như không có tiền chi phí nên ngay khi vừa tỉnh lại, tôi đã bị bệnh viện đuổi về. Nhờ một bệnh nhân tốt bụng mua giúp tôi 15 nghìn đồng tiền thuốc và thuê xe ôm mà tôi được trả về vườn hoa Mai Xuân Thưởng trong tình trạng rất yếu. Ngực tức, đầu đau, toàn thân rời rã. Khi công an đến tôi vẫn còn đang run lẩy bẩy... chúng nó thật quá dã man, bỏ qua bệnh trạng, lời van xin yếu ớt của tôi, chúng đang tâm vứt tất cả đồ đạc vào xe rác. 78 tuổi, sống dưới ba chế độ: Pháp, Mỹ, Cộng sản, nhưng tôi chưa bao giờ bị cướp trắng như thế này. Mất cả nhà cửa đất đai, còn mạng sống cũng bị chúng đang tâm cướp nốt. Kỳ thực khi vào viện, trong người tôi có 200.000 đồng của con gái cho. Song, riêng tiền ô tô và mấy tiếng đồng hồ ở lại, tôi bị họ tính vống giá lên nửa triệu bạc. Sợ quá tôi phải nói dối là không có... Người dân chúng tôi "ốm no" thì phải tự bò dạy, chứ sợ cửa bệnh viện hơn sợ nghiã địa, nhà xác. Nếu tỉnh táo, sao tôi dám để họ đưa vào để rồi bị đuổi như một con chó, kèm những lời thoá mạ nặng nề. Nào không tiền mà đòi vào bệnh viện trung ương? Nằm phòng hồi sức cao cấp? Đi ô tô hạng nhất. Nào nếu ai cũng kiếm cớ ăn quỵt như bà thì nhân viên chúng tôi vào nhà xác hết à? v.v và v.v... Cái số tiền tôi phải chịu nhục nhã, đắng cay, trào nước mắt ra để giữ lại cho tấm thân già của mình nhiều ngày sau, không ngờ lại bị mất cùng 4 cái bình đựng nước, 1 cái chiếu, quần áo, túi xách...Tôi đau xót quá, nhưng đau nhất là cán bộ bảo vệ vườn hoa và một số bà con không tin là tôi có tiền trong người, do lời khai của anh xe ôm chở tôi về...Tôi xin thề có trời đất chứng giám. chẳng qua cái số tôi là phải "ky cóp cho cọp nó xơi". Thoát được cọp bệnh viện thì lại bị cọp vườn hoa, trung ương cướp mất. 2. Tôi là Hồ Thị Bích Khương, thật quá khổ sở cho cái gọi là cuộc đời của tôi. 39 tuổi vẫn còn phải chạy theo khiếu kiện. Tất cả những gì tôi làm ra đều bị chính quyền chiếm đọat, cướp phá, (2 lần bị phá cửa hàng để cướp đất), Công ty hợp tác lao động nước ngoài (LOD) nhận của cả đại gia đình tôi 30 triệu (thời điểm 1994) đưa tôi đi lao động tại Hàn Quốc. Chỉ vì bị tính sai tiền lương làm thêm, tôi phản ánh mà bị đánh đập không thương tiếc. Sau 6 tháng làm ở khu vệ sinh, tôi xin trở lại làm thợ dệt, lại bị đánh đập tiếp. Tôi đi tìm đại diện để kêu cứu. Gọi điện được cho văn phòng đại diện mà không ai đến giải quyết.Thế là tôi bị vu khống là bỏ trốn khỏi nơi làm việc và bị trục xuất về nước để cướp trắng tiền đặt cọc, tiền lương 12 tháng và tất cả các quyền lợi hợp pháp khác. Chồng tôi đi xe máy đúng luật, đúng đường, chỉ vì vợ tố cáo công an và người nhà của viện kiểm sát thông đồng với kẻ trộm trong vụ trộm tại nhà (Thời điểm 1990) mất 5 triệu, máy ảnh Canon và gần 100 mét vải ngoại - nên khi xẩy ra tai nạn, đã cố tình xác định sai điểm đâm của xe để kết án chồng tôi đi sai đường, hòng lấy tiền "tiêu vặt". Không xơ múi được liền bỏ tù chồng tôi. Bắt phải hầu hạ các con nghiện mắc HIV trong tù đến nỗi anh cũng bị mắc theo. Bây giờ đang nằm tại bệnh viện lao Nghệ An trong tình trạng thập tử nhất sinh. Trước đó, tôi đi khiếu kiện tại Hà Nội nhiều năm không được giải quyết, lại còn bị vu khống trắng trợn là "gây rối trật tự công cộng" để khoác lên vai tôi 2 tiền án, một tiền sự, rồi bỏ tù tôi 6 tháng (Từ 15-5 đến 15-11-2005). Tôi bị công an Hà Nội cướp đồ đùng tư trang lần này là lần thứ năm. Bốn lần trước bị cướp tại lều giữ xe đạp của trường Chu Văn An và khu nhà đổ nát phường Thuỵ Khuê. Lần này tôi bị cướp 1 cái áo dạ, 2 cái quần dài, 1 cái màn tuyn, một tấm gỗ to đúng bằng chiếc giường để ngủ. Cả số gạo từ thiện của bà con cứu tế từ đầu tháng, chưa kịp nấu ăn cũng bị cướp mất. Ra tù, tôi không có hộ khẩu cư trú, không có chứng minh nhân dân. Con tôi lên 8 chắc chắn sẽ phải bỏ học theo mẹ lên Hà Nội khiếu kiện, vì bà nội chỉ đủ sức nuôi bố cháu tại bệnh viện, không thể cưu mang thêm cả con dâu và cháu đích tôn được nữa. Chừng nào công an còn giở trò cướp phá thì chừng đó cuộc sống của người dân oan chúng tôi còn bị đe doạ nghiêm trọng, nguy hiểm như tất cả các nạn thuỷ, hoạ, đạo, tặc, khác. Hơn bao giờ hết chúng tôi muốn sống để tiếp tục đấu tranh chờ đợi ánh sáng pháp luật đến với mình. Chúng tôi không muốn chết mà ngược lại Đảng phải chết thì cuộc sống muôn dân mới được yên bình. Hồi trong tù tôi có nghe bài thơ của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện viết từ 1973, đầu đề: Đảng thực chất chỉ là Đảng cướp, tôi thấy điều đó rất đúng. Càng đúng hơn trong những trường hợp người dân chúng tôi bị mất nhà, mất đất, mất việc, phải lê lết đi kiện mà vẫn bị đàn áp đến cùng đường như thế này. 3. Tôi là Phạm Thị Dấn (49 tuổi) quê ở xã Giang Minh, huyện Gia Lộc, tỉnh Hải Hưng. Là vợ hờ của Trần Đức Lương, chủ tịch nước. Tôi lên trung ương để tố cáo ông ta, không chỉ một tội với mẹ con tôi từ trước tới nay, mà vì muôn vàn những tội ác lớn hơn mà ông ta đã gây ra cho dân, cho nước, từ tham nhũng, bất tài, đến mức phải bán đất, bán biển tổ quốc, cúi đầu làm tay sai cho giặc tàu. Phản bội lại lời thề với tôi và phản bội lại lý tưởng của toàn dân. Từ khi còn đi bán bánh mì để kiếm sống, đến khi không còn vốn liếng để đặt cọc, phải dạt ra vườn hoa Mai Xuân Thưởng cùng bà con, nhặt rác hết đêm để có tiền sinh sống, tôi liên tiếp bị công an Hà Nội khủng bố, đàn áp, cướp đoạt hết tài sản. Cụ thể lần này tôi bị cướp 5 cân gạo cứu tế, 1 chiếc áo len, 1 mảnh vải bạt để trải thay chiếu ngủ, cùng tất cả các dụng cụ sinh hoạt khác như chăn màn, quần áo, và cả đôi dép dưới chân (do chạy vôị quá không kịp xỏ). Nay tôi đề nghị ông Lương nếu có giỏi thì phanh phui chính tội ác của ông và cấp dưới ra, đừng sai quân đàn áp dân tôi như thế này, hèn lắm. Một việc mà tôi rất muốn làm là công khai mối quan hệ của cháu Trần Thị Dung, con gái tôi và Trần Đức Lương thông qua việc thử gien để ba năm rõ mười, cho 83,5 triệu đồng bào trong nước cũng như Việt Kiều trên thế giới biết. Là người ăn mày cửa phật, tôi không bao giờ dám nói sai sự thật. Tôi xin thề trước mả thằng bố chồng tôi (tức bố đẻ của Trần Đức Lương). Nếu ông sống thiêng, chết khôn thì hãy độ trì cho tôi có số tiền (10,5 triệu đồng) và cơ hội này để chứng giám, kẻo mọi người luôn bán tín bán nghi. 4. Tôi là Đỗ thị Luyện, quê ở Mục Dương, Sơn Động, Bắc Giang. Ba cấp toà huyện, tỉnh, trung ương đã xử oan cho con tôi tội hiếp dâm trẻ em vị thành niên, khiến cháu bị mang án 16 năm. Sự việc có cả 20 người dân gồm cô giáo Bé Trang (5 tuổi), bí thư chi bộ thôn, trạm trưởng y tế xã... chứng kiến mà toà không cho họ ra làm chứng. Ngay bé Trang chưa hề biết nói dối cũng bị toà lấy cớ là cháu còn đang ngủ, không cần phải đánh thức dạy) để khép án con tôi. Sự việc với đầy tình tiết sai trái do tên Hà Chi (bố cháu Trang) vì thù hằn cá nhân dựng đứng lên. Tất cả người hiểu biết đều biết rõ là bịa đặt (đè cháu Trang ra thùng gỗ nuôi ong để hãm hiếp, trong khi màng trinh còn nguyên hình múi khế. Kích cỡ hòm nuôi ong: rộng 0,3 mét, dài 0,4 m, cao 0,35 mét lại giữa cửa nhà nơi ban ngày ban mặt, không thể phù hợp với việc đặt đứa trẻ nằm lên đó nhằm thực hiện hành vi thú tính. Hơn nữa mọi việc do cháu Trang chủ động nhờ: "Anh Chuyên, em bị bọ chó đốt, ngứa quá, bắt hộ em với". Trong lúc con tôi chưa kịp làm gì thì bé Trang đã tự tụt quần, đúng lúc ông hàng xóm (bố cháu) xuất hiện. Đòi tống tiền không được đã nhờ bàn tay luật pháp Việt Nam tống con tôi vào tù. Vì nỗi đau xa con, mất con, mà tôi ra Hà Nôi khiếu kiện. 4 năm liền chưa được minh oan đã ba lần bị công an Hà Nội cướp trắng xoong nồi, gạo, áo, chăn màn. Xem ra công an Việt Nam từ xã, huyện tỉnh ở đâu cũng vậy, cũng độc ác, đáng chém như nhau. Vì theo đuổi kiện tụng cho con, mà tôi đành bán hết trâu bò, nay chồng tôi phải kéo cày thay trâu, từ trước đến nay cả hai là lao động chính nên khi tôi bỏ nhà theo kiện, gia đình tôi lâm vào cảnh cùng đường, bế tắc. Tôi mong được các báo, đài Hải Ngoại cho phép tôi được trả lời phỏng vấn để nỗi oan khuất của con tôi được sáng tỏ. Để thế giới biết đến cái gọi là: Toà án và pháp luật của nhà nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Theo tôi nó còn khắm hơn cả "chỗ ấy" của ả đàn bà mắc bệnh lậu, giang mai (giai đoạn cuối). 5. Tôi là Nguyễn Thị Huần 50 tuổi, hiện tạm trú tại xã Hoàng Đan, huỵện Tam Dương,tỉnh Vĩnh Phúc. Cả 3 mẹ con tôi nay mất hết quyền sống, quyền làm người. Chúng tôi bị chính quyền địa phương phá nhà, cướp tài sản, lấy đất bán cho chủ đề, dù lúc đó con gái tôi mới lên 6. Nay, bỏ ra trung ương khiếu kiện mà bị cắt nốt hộ khẩu tại địa phương. Sau khi bị tra tấn, ép cung, nhận bản án 7 tháng tù giam, tôi không được cấp chứng minh thư nhân đân. Hiện tại cuộc sống của cả nhà tôi nơi vườn hoa ghế đá lạnh lẽo tạm bợ, lại bị tước đoạt tất cả (trừ các thứ còn dính trên người) khổ sở,chán ngán vô cùng. Tôi mong một đất nước nào đó cho mẹ con tôi được tỵ nạn chính trị theo dạng người dân lưu vong để thoát khỏi địa ngục Việt Nam, sống một cuộc sống êm ả, bình yên, không còn cảnh cướp ngày (công an) canh cướp đêm (trộm vặt), cũng không bị tỉnh cướp, lãnh đạo trung ương bao che để làm tiền trên nỗi thống khổ của người dân. 6. Tôi là Đinh thị Hoà nay đã gần 70 tuổi, ở xóm Cầu, thôn Bắc Thượng,xã Đoan Bát, huyện Hiệp Hoà, tỉnh Bắc Giang. Gia đình tôi vốn giàu truyền thống đấu tranh cách mạng, nên khi thấy cán bộ xã khó khăn, tôi tự nguyện cho vay thóc, để họ nộp thuế nông nghiệp cho nhà nước. Số thóc khi ấy là 623,9 kg và 390 nghìn đồng (tương ứng với 390 kg thóc), tổng cộng là gần 1000 kg thóc. Hiện tại phiếu ghi nợ vẫn còn, vậy mà tôi đòi năm này sang năm khác không trả, đã thế còn bắt tôi cho "tập thể" số nợ trên. Tất nhiên tôi không đồng ý, vì đó là mồ hôi, nước mắt của tôi bao nhiêu năm mới có được. Thế là họ ghét tôi, vu cho tôi tội thiếu thuế nông nghiệp, trong khi tôi đã nộp đầy đủ (giấy biên nhận ngày 6-11-1996). Không làm gì được. Ngày 2-12-1996, lợi dụng lúc gia đình tôi đi vắng. Hai ông Nghiêm Xuân Thép và Đặng văn Kính lén lút vào nhà tôi bắt lợn, cân được 146 kg, tôi đòi cả 2 khoản thóc và lợn đều không trả, vì thế tôi phải làm đơn lên lên tỉnh và huyện. Thời gian đầu các cơ quan pháp luật thuộc chính quyền huyện, tỉnh đều khẳng định là tôi đúng, yêu cầu xã và thôn làm sai phải trả lại cho gia đình tôi kẻo họ phải gửi công văn lên cấp cao hơn. Sau đó, phong trào tham nhũng từ trung ương nổ ra, thế là cả ba cấp giở trò "úm ba la ba ta cùng lợi" để hành dân và hành cả tôi. Từ đó tôi phải lên trung ương khiếu kiện và nằm tại vườn hoa từ đầu năm 1997 đến nay. Tất nhiên như mọi người tôi cũng bị công an cướp đồ dùng hết lần này sang lần khác. Sau gần 9 năm theo kiện tôi chỉ rút ra được một bài học cho mình. Tại Việt Nam không có điều gì là tốt đẹp, là dân chủ cả. Khẩu hiệu: Một chính quyền của dân, cho dân và vì dân. Hay: Dân biết, dân bàn, dân kiểm tra, dân hưởng thụ, chỉ là những câu lừa bịp nổi tiếng nhất thế giới. Nếu dân tôi có một trong số các quyền lợi trên, hẳn chúng tôi đã vả vỡ mõm chúng nó vì tội nói dối không biết ngượng này. Cái tâm chúng cứ ngoắt ngoéo thế rồi đến lượt mồm miệng con cái chúng bị méo tứ phương cho mà xem. Một đời làm lại (tay sai, quan lại), tam đại dở hơi mà. 8. Tôi Đặng Thị Thông, sinh 1954 ở xã Đông á, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình. Năm 1930, chồng của bác ruột tôi là Bùi văn Mùi tham gia hoạt động cách mạng cùng đại tướng Nguyễn Chí Thanh. Do bị nhiễm hoá chất làm thuốc nổ tại xưởng quân giới nên không có con, vì vậy hai bác đã nuôi tôi làm con từ nhỏ. Ngày 2/3/1983 bác cắt từ mảnh đất công lao cách mạng của mình cho tôi 90 m2 đất làm nhà (có chứng thực của UBND xã). Năm 1984, Uỷ ban xã lấy cớ mở rộng sân trường nên vận động hai bác cháu tôi để lại toàn bộ nhà cửa sang nơi khác. Tôi chỉ đồng ý khi nào xã xây đến phần đất này mới chuyển. Không ngờ ông Phí Thượng Thảo- cán bộ ruộng đất xã đã lừa lấy di chúc của bác tôi để biến miếng đất hợp pháp thành đất lấn chiếm. Vì thế năm 1988 Uỷ ban xã cho phép Đinh Trọng Lịch kéo một nhóm người đến đập phá nhà của tôi. Từ đó bỏ không đến tận năm 1993 mới giao cho 6 hộ khác. Phần đất của tôi bị cắt ra 18 m2 giao cho bà Phí thị Dịu, cán bộ thương binh tỉnh Thái Bình để bà có đủ số đất trong thoả thuận, làm 2 sổ thương binh giả cho chủ tịch và phó chủ tịch Uỷ ban xã Đông á. Tôi ở lại được 10 năm. Ngày 21/5/ 2003 chính quyền xã lại tổ chức cho người đến đe doạ, yêu cầu tôi phải rời đi nơi khác. Biết rõ nguồn gốc miếng đất hợp pháp của mình nên tôi thà mất 18 mét chứ không thể mất cả, vì thế cương quyết không đi. 4 ngày sau xã cho một nhóm xã hội đen đến khủng bố tôi vô cùng dã man. Dùng lực lượng hùng mạnh cùng xà beng, công nông đổ đất vào phần đất của tôi để chiếm. Vợ chồng ông bà Sinh Lý còn hô to: Đứa nào còn giữ đất, tao chém chết. Đất này tao đã bỏ tiền mua rồi. Hai mẹ con tôi lâm vào cảnh cùng đường không lối thoát buộc phải ra khỏi nhà.Vì vậy từ ngày 26/5/ 2003 mẹ con tôi lên trung ương kêu cứu. Bao lời gào thét chỉ còn cách bay lên giời, rơi xuống đất, không hề lọt vào tai ai. Việc làm trái đạo lý của chính quyền đã đẩy gia đình tôi vào cảnh tan nát (quá cảnh chị Dậu thời xưa). Chồng chán ngán bỏ đi tá túc nhờ người đàn bà khác, con 2 đứa phải cho đi một vì cảnh nghèo đói, đứa còn lại cũng thất học theo mẹ lang thang đi khiếu kiện rồi bỏ đi đâu không rõ. Sáng 9-12, tôi bị công an Hà Nội cướp 5 cân gạo,quần áo xoong nồi, tư trang đem lên xe rác đI đổ. Thật sự tôi đã quá chán nản khi nhận ra bản chất của chính thể mà mình đang sống. Xin tóm lược bằng mấy câu vè dân giã:
9. Tôi là Hồ Thị Hiên, 74 tuổi, quê ở Cẩm Hưng- Cẩm Xuyên-Hà Tĩnh tôi bị mất đất mất nhà, mất tài sản, đi kiện đã quá lâu rồi không đựơc giải quyết, nay đến trung ương để tiếp tục khiếu kiện, dù không biết đến bao giờ mới thông? Đời sang... tiểu chăng? Tôi sắm tấm áo cuối cùng cho Đảng cộng sản hay Đảng sẽ sắm cho tôi đây? Chắc chắn nằm ngoài sự quan tâm của Đảng rồi. Bởi tôi đâu có phải 50 con giòi cỡ bự của trung ương như bà nhà văn Dương Thu Hương nhận định? Vì vậy chỉ biết dài cổ chờ cho đến khi nào thần đảng, thần chết mang đi. Trong thời gian chờ đợi tôi vẫn cần phảI có đồ dùng để sinh sống hàng ngày.Thế mà công an Hà Nội đã thu hết. Thật tệ hại. 74 tuổi tôi cũng muốn được yên thân, quây quần bên con cháu. Sao các ông không sớm giải quyết? Còn gây cảnh cướp bóc giữa ban ngày để thế giới thêm một lần hiểu rõ bản chất dối lừa của cộng sản: Nói một đường, làm một nẻo ư? Số tài sản của tôi tuy ít ỏi song cũng đủ để bà con tôi sống trong vòng một tuần hoặc nửa tháng. Đó là một bao bột nêm, một bó củi, thìa, đũa, chăn dạ, đệm len v.v. Bây giờ tất cảđã bị đưa lên xe rác chở đi, vậy tôi biết lấy gì mà sống? Có chính quyền nào ác như chính quyền cộng sản không? 10. Tôi là Thân thị Giang, 55 tuổi, trước đây trú quán tại thôn Phúc Lâm, xã Hoàng Ninh- huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang cùng mẹ đẻ là Đỗ thị Thìn 90 tuổi. Hiện tôi bị chính quyền huyện Bắc giang đồng loã với nhau cướp trắng căn nhà mặt đường là đất của tổ tiên ông cha bao nhiêu năm. Gọi là cưỡng chế song không hề có giấy tờ thu hồi đất và cũng không hề có quyết định đền bù, cả một đội thi hành án, đứng đầu là ông Trường (đội phó) cùng vũ khí, súng đạn dùi cui, sà beng, búa chim, xe cứu hoả, 2 công nông đầu ngang, kéo đến, xô nhau giật đổ nhà, chở đồ đạc đem đi. Hai mẹ con, một già, 1 trẻ lăn lóc bên lề đường kêu khóc bị 4 công an huyện còng số 8 cả chân lẫn tay khiêng vứt lên ô tô, rồi tát vào mặt, lấy dùi cui đánh vào đùi vào hông trước hàng nghìn người dân qua lại ngay đường 1 A. Không biết con trai mẹ hy sinh từ thời kháng chiến chống Pháp có biết cảnh này không? Còn cả người con thương binh chống mỹ cứu nước của mẹ nữa? Cả hai ra đi cứu nước mà không cứu nổi nhà cho mẹ già và em ruột? Sau 3 tiếng bị nhốt ở uỷ ban nhân dân xã, 4 công an huyện lại vứt tôi lên xe đưa lên nhà giam của huyện 2 ngày một đêm. Trở về đồ đạc không còn, nhà cửa đã bị bán, tôi đành dắt díu mẹ ra vườn hoa Mai Xuân Thưởng, sống bằng nghề nhặt rác và sự cưu mang của bà con Hà Nội. Ngày 9-12 công an phường Thuỵ Khuê, kết hợp cùng công an quận Ba Đình ra khủng bố cướp toàn bộ đồ đạc của người dân chúng tôi. Chính tôi đã bị lực lượng khủng bố này cướp một bộ chăn, màn, quần áo, xong nồi, ấm đun nước và 2 túi phế liệu. Nếu chúng tôi không có chân để chạy, hẳn họ cũng theo lệnh Đảng thu gom chúng tôi để quẳng vào bãi rác thành phố cho nhẹ nợ (!). 11. Tôi là Huỳnh Thị Xuân, Quê ở xóm 6, thôn 6A, xã Hoà An, huyện Krông pắc, tỉnh Đắc Lắc. Năm 1975, gia đình tôi được phép chuyển cư về thôn Thắng Trị, tham gia tập đoàn 2, được UBND cấp cho một khu đất diện tích 3,6 sào. Năm 1982, đã thương tình cho ông Tôn Thất Thiện (một mình bỏ xã tại khu vực kinh tế mới) mượn đất để làm nhà ở và xưởng mộc. Năm 1986, tôi có nhu cầu đòi lại đất thì ông Thiện cứ khất lần kéo dài sau bao nhiêu lần hứa sẽ đi tìm đất để trả lại đất cho tôi. Kết cục sau 7 năm lẩn tránh, đầu năm 1993 ông Thiện lập mưu chiếm đất bằng cách kéo cả vợ con đến mở rộng cửa hàng đồ gỗ, sau đó đi xin chữ ký gian dối của ông Trương Ngọc Hân (công an xã đã nghỉ việc) để kiện lại. Sự việc này kéo dài đã được gần 13 năm. Bản thân tôi đã phải bỏ lại chồng và 4 đứa con ở quê ra trung ương kiện từ năm 2000 đến nay vì không chấp nhận đề nghị oái oăm của ông ta: Chỉ trả cho tôi 50 m2 đất đất mặt đường với điều kiện tôi phải cắt giả lại cho ông ta 50 mét đất khác. Do hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, không giúp chồng nuôi 4 đứa con thì thôi nên tôi không nỡ lấy tiền của nhà đi, vì vậy tôi phải ở tại vườn hoa để ngủ,chờ giải quyết dứt điểm vụ kiện. Hiện tại ở Hà Nội trời rất rét, nhiệt độ ngoài trời thường xuyên xuống dưới 10 độ C, gió mùa đông bắc thổi ào ào mà công an Hà Nội thu hết mền bông, áo ấm của tôi cùng bát đũa xong nồi, thức ăn. Tôi không biết sẽ tiếp tục sống sao đây? Đảng là cuộc sống hay thần chết của tôi đây? 12. Tôi Nguyễn Thị Đính ở Đô lương, Nghệ An. Trước kia là cán bộ công nhân, nhưng nay đã mất hết quyền lợi chỉ vì tố cáo tham nhũng, không chịu bỏ chồng, bỏ con để làm tình nhân cho giám đốc hú hí, chơi bời nên đã bị cướp mất nhà ở, tiền lương(một cách hợp pháp!) 30 năm nay tôi đành lìa chồng và con để đi kêu oan. Số lần bị công an cướp đồ đạc không thể đếm được trên 10 đầu ngón tay, ngón chân. Riêng lần này bọn chúng lấy của tôI 2 cân gạo,1 áo ấm, một quần bò. 3 cáI nồi, vài chục kg phế liệu... là số tài sản cuối cùng tôi có được, trị giá khoảng 200.000 nghìn đồng. Trên đây chỉ là 12 trong số hàng trăm
hàng nghìn người dân đi kiện, sau trận bị "giặc càn", đã mon
men trở về. Số còn lại vẫn lang thang quanh khu vực lăng bác, cùng bác
nghiến răng kèn kẹt(*) vì tức giận mà không làm được gì. Kính thưa các báo Đài quốc tế, Tha thiết mong đồng bào Hải Ngoại quan tâm giúp đỡ và lên án nghiêm khắc việc làm bỉ ổi, gián tiếp giết người hàng loạt này của công an Hà Nội Nếu sự càn quét, cướp bóc này còn tiếp tục thì dù nhỏ bé yếu ớt đến đâu, chúng tôi cũng sẽ cùng nhau vùng dạy để giành lại quyền sống cho mình. Chúng tôi không sợ nhà tù, không sợ chết, chỉ sợ cuộc sống oan trái nhục nhã kéo dài dưới sự trị vì, định hướng của Đảng trong địa ngục xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Thay mặt bà con "dân ngoan" cả nước, Chúng tôi xin trân trọng cảm ơn.
Tên tôi là: Phạm
thị Dấn, sinh năm 1958 Tôi xin trình
bày với quý ban lãnh đạo Đảng và nhà nước, cùng các cơ quan bảo vệ pháp
luật trong và ngoài nước một việc như sau: Thưa quý ban! Vì sự lừa đảo của lãnh đạo cấp trên - những Đảng viên thoái hoá, dùng đồng tiền mua quyền, mua chức, rồi lợi dụng việc khoác áo Đảng để ăn cướp tài sản của xã hội mà bà con ta mới lâm vào cảnh cùng đường như thế này... Ngày 20/10/2004 chính mắt tôi đã chứng kiến một vụ cướp tiền bạc và tài sản của nhà nước, trong đó có cả con rể tôi là Ma Văn Dũng, kẻ đã tham tiền cưới con gái tôi là đứa con rơi của ông Trần Đức Lương, nhưng lại vào hùa với bố vợ để hắt hủi mẹ vợ mình. Vì vậy trong khi chúng có nhà cao cửa rộng thì tôi phải ở túp lều, bị cấm vận mọi tình cảm mẹ con, bà cháu, khiến tôi lâm cảnh cùng đường, thân tàn ma dại, bấn loạn tâm thần vì phải suy nghĩ quá nhiều trước nhân tình thế thái, trước sự bạc tình, phản bội của tên cán bộ địa chất bất lương - nay là chủ tịch nước Trần Đức Lương. Vì biết bị theo dõi nên con rể tôi đã thuê cả băng cướp để hành hung tôi. Ngày 22/10/2004, khi tôi từ Nam trở về Bắc trên chuyến xe ca chật người, trong đó có đồng bọn do con rể tôi phái theo để hại bằng được tôi, cốt bịt đầu mối. Vi tôi nói rõ có liên quan đến chủ tịch nước, nên chúng không dám giết, chỉ dùng thủ đoạn đồi bại phun thuốc ngủ cho tôi ngủ, rồi cho bọn mắc bệnh aid hãm hiếp để tôi mang bệnh chết dần chết mòn. Lúc tôi về được đến Mai Xuân Thưởng, nghỉ lại qua đêm thì Trần Đức Lương cho người theo dõi tôi 24/24 tiếng. Sau đó tôi nằm lại vườn hoa Lý Tử Trọng cùng đồng bào nhiều ngày đêm để tố cáo Trần Đức Lương cùng con rể ném đá giấu tay, ăn cướp 13 chiếc xe taxi ở Hà Nội. Về sau tôi không rõ nguồn gốc số xe này được bán đi đâu. Con ông Phan văn Khải là thằng Hoàn ty đã câu kết với bà vợ ba của ông Lương, cùng nhà báo Lê Thành ở thành phố Hồ Chí Minh, cùng một số cán bộ ở tỉnh Đồng Nai trong đó có ông Một, và một số cán bộ phường, xã và công ty Tín Nghiã để vơ vét của cải. Hôm 4/7/2005,
tôi có đi xe từ Hà Nội vào thành phố Hồ Chí Minh nhưng vào đến Thanh Hoá
thì Trần Đức Lương đã cho một số tay chân bám theo, buộc tôi phải trở
về nhà, nhất định không cho tôi vào thành phố Hồ Chí Minh. Tôi phải trốn
tránh, đi bộ thâu đêm, nhưng chúng nó vẫn bám theo và hành hạ tôi đủ điều.
Tôi biết Trần Đức Lương không muốn tôi vào Nam tố cáo ông ta, nên cố sai
người bắt bằng được. Tiện đây tôi
xin nói thêm một việc. Công an Phạm văn Hưng, con ông Phạm Thế Duyệt (chủ
tịch Mặt Trận Tổ Quốc) trong lúc thi hành công vụ, vào sòng bạc của Hoàn
ty, đã bị Hoàn ty bắn chết nhưng vẫn được quyền ra nước ngoài để nhởn
nhơ ngoài vòng pháp luật. Sự việc lớn như vậy, sao các ông không làm rõ?
Đã thế còn chỉ đạo cho các cơ quan chức năng của Đảng và nhà nước phải
cố tình vi phạm pháp luật, bày mưu tính kế để kẻ phạm tội trốn đi nước
ngoài. Hà
Nội 6-9-2005 SaigonUSA hoan nghênh ý kiến đóng góp của qúy vị độc giả. Xin type vào Comment Box ở dưới đây và nhấn vào nút "Submit" để gởi đi: Ý
KIẾN ĐỘC GIẢ: |
Tên
Sở Khanh
TRẦN ĐỨC LƯƠNG Đáng
kính phục bà "Phạm Thị Dấn",
|
Copyright © 1997-2005 SaigonUSA News. All rights reserved. |