545 E. Saint John St.
San Jose, CA 95112
USA

Tel: 408.998.0508

Fax: 408.993.0527

Email:

saigonusanews
@yahoo.com

 

 

 

 

 

C  H  U  Y  Ệ  N    D  Ô  N  G    D À  I
Lời quê góp nhặt dông dài
Mua vui cũng được một vài trống canh
(NGUYỄN DU)

Tiền Khả Thông Thần
NGUYÊN THANH

Thưa Quý Độc Giả;

Nhà in nghỉ lễ Lao Động vào ngày thứ Hai nên số báo đầu tuần cũng nhân đó nghỉ ké. Tôi được thư thả nằm nhà theo dõi hậu sự của cơn bão Katrina trên “nét” và trên TV. Trong rừng tin tức dồn dập về những thảm cảnh chấn động lòng người gây ra bởi cơn bão lụt Katrina, tim tôi thỉnh thoảng bỗng thắt lại như bị ai bóp nghẹt khi bất chợt đọc được những bản tin loan báo về tình trạng cực kỳ thê thảm của những nạn nhân gốc Việt đã và đang sinh cư trong vùng ách nước tai trời! Sáng nay, thứ Tư 07/09/05, tôi lò dò ra quán cà phê Paloma để nghe ngóng thêm tin tức về các hoạt động cứu trợ nạn nhân của cơn bão lụt Katrina kinh thiên động địa do một số bầu show văn nghệ và thương gia Việt Nam có lòng từ tâm. Ở đó, tôi gặp và được ông bầu bụng phệ Diệp Anh mời uống cà phê. Sau khi gọi 1 gói thuốc lá 3 con 5, ông đưa cho tôi coi chương trình văn nghệ cứu trợ do ông đang ráo riết thực hiện vào cuối tuần sắp tới kèm theo lời yêu cầu phổ biến giùm trên bổn báo Saigonusa News. Dĩ nhiên tôi gật đầu rồi kể cho ổng nghe các bản tin liên quan tới các nạn nhân gốc Việt mà tôi vừa đọc tối hôm qua. Bầu không khí trên bàn cà phê như đông đặc lại. Tôi nói ra cái ý nghĩ vẫn đè nặng tâm trí tôi từ sau khi đọc các bản tin trên là: “Liệu rồi những số tiền cứu trợ nhỏ nhoi thu được do những người Việt hảo tâm trên khắp thế giới đang bắt đầu bỏ công bỏ của ra tổ chức - sau khi qua tay hội Hồng Thập Tự - sẽ còn lại bao nhiêu đến được bàn tay của những người Việt đang phải đối phó với vô vàn khó khăn đau đớn, họ sẽ phải tiếp tục làm lại kiếp đời tỵ nạn lần thứ hai trên xứ lạ quê người?”. Cả đám trầm ngâm không ai có ý kiến trước một vấn nạn quá khó và quá tế nhị nêu trên!

Tôi đứng lên định ra về thì chợt nghe có tiếng ai kêu tên mình giật ngược. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy Cô Hai Đánh Ghen từ xa vừa đon đả bước tới vừa đưa tay ra dấu bảo tôi ngồi xuống ghế. Thế là tôi phải làm cử cà phê thứ hai trong cùng một quán chỉ trong vòng chưa quá 1 giờ đồng hồ. Thấy mặt tôi lầm lì, Cô Hai lên tiếng hỏi tôi:
- Có chuyện gì mà mặt mũi “bòn” cứ hầm hầm như mắc thằng bố vậy?

Tôi lắc đầu rồi thuật lại các bản tin liên quan tới các nạn nhân gốc Việt và ý nghĩ thầm kín của tôi cho Cô Hai nghe. Cô Hai chắt lưỡi nói:
- Nam mô a di đà Phật! Đi biển đi sông không chết mà lại chết vì nước biển... tại gia! Số kiếp... đúng là số chết vì nước!

Hai cô cháu chúng tôi tiếp tục nói về trận tai kiếp vừa xảy ra mà đa số nạn nhân lại thuộc về những sắc tộc đã quá khổ! Họ là những con người đã hiện diện trên đất nước Hoa Kỳ này từ lâu và đã triền miên nghèo khổ từ đời ông đời cha truyền lại, hoặc họ là những kiếp đời luân lạc từ bên kia bờ Thái Bình Dương vừa mới vượt thoát và chưa kịp hết khổ vì đôi chân vẫn chưa kịp đứng vững trên xứ lạ quê người! Câu chuyện miên man từ nỗi khổ nạn của những nạn nhân bão lụt lôi kéo tới câu hỏi là... làm sao cho công tác lạc quyên cứu trợ đạt được hiệu năng tối đa, và nhất là làm sao cho số tiền lạc quyên được khỏi bị chui tọt vào cái túi tham không đáy của những kẻ có máu thích “hơi đồng” và chuyên nghề đục nước béo cò? Cuối cùng, vì 2 chữ “hơi đồng” mà hai cô cháu chúng tôi lại lạc đề vào chuyện tranh cử chức nghị viên của 2 cô gái họ Nguyễn tự lúc nào không hay. Cô Hai mở lời trước:
- Chuyện Dông Dài kỳ rồi hơi quá thẳng mực Tàu nên thế nào cũng đau lòng gỗ, nhưng mà... hợp lòng người lắm đó nghen “bòn”!

Tôi xua tay:
- Thôi cô ơi! Tôi không muốn nhắc tới cái vụ tranh cử theo cung cách cường hào ác bá đó nữa. Gần cả tuần nay tôi chỉ theo dõi chuyện bão lụt và quên bẳng chuyện đó rồi!

Cô Hai cười khẩy rồi kéo dài giọng nói ra như muốn trêu tức tôi:
- Quên làm sao được mà quên “bòn”? Còn có vài ngày nữa thôi mà “bòn”. Đánh trống bỏ dùi thì không phải là trượng phu nghe “bòn”!

Tôi hơi gắt giọng hỏi lại một hơi:
- Tôi nợ gì ai mà không được quyền quên? Tôi thích nói thì nói mà muốn quên thì quên, chớ tôi có muốn tranh chức trượng phu đâu mà hổng được... Cô Hai?
Cô Hai cười nhạt:
- Khỏi nói! Qua biết rõ cái tánh lì và ngang như cua bò từ lúc còn ở truồng tắm mưa chạy dong dỏng ngoài đường của “bòn” mà! Nhưng... hổng lẽ bây giờ già rồi đổi tánh, đành chịu thua đám trọc phú sao?

Bị chạm nọc tự ái, tôi cự lại:
- Cô Hai à! Quên không có nghĩa là thua. Ngoài ra... cũng không phải vì tôi quên mà trọc phú thắng hoặc vì tôi nhớ mà con nhà nghèo khỏi thua. Vả lại... đi đâu tôi cũng nghe người ta ghê tởm cái trò chơi lấy thịt đè người của họ mà... Cô Hai!

Cô Hai thủng thẳng nói:
- Biết đâu “bòn”! Tiền nhiều có thể thông thần mà “bòn”!

Nghe câu nói lạ tai, tôi chồm tới hỏi lại:
- Cái gì mà... tiền nhiều có thể thông thần. Từ cha sanh mẹ đẻ tới giờ tôi chỉ nghe câu “có tiền mua tiên cũng được” chớ chưa nghe câu cái gì... thông thần. À mà thông thần là cái gì vậy... Cô Hai?

Cô Hai thấy tôi có vẻ cắn câu nên bĩu môi chọc tức tôi thêm:
- Vậy mà cũng đòi làm chủ bút! Ai chứng minh giùm “có tiền mua tiên cũng được” coi? Còn qua đây chỉ nói... “tiền nhiều thì có thể thông thần” là nói có sách mách có chứng à nhen. Nghe thêm tích nữa nè:

Đời nhà Đường bên Tàu có một thằng cha tên Trương Diên Thường làm quan lớn lắm, tương đương với chức quan tòa bây giờ lận. Trong một vụ xét xử một tay trọc phú bị can tội đại hình gia trọng, thằng chả ra ra lịnh cho thủ hạ viết trát truy nã thủ phạm. Tối đến, trong khi ngồi xem xét giấy tờ văn thư, thằng chả thấy trên cái trát truy nã có cài một tấm thiếp, trong đó có mấy chữ viết rằng: “Xin lo ba vạn quan tiền. Đừng xét việc ấy nữa”. Tức giận vì mấy chữ ngắn gọn có vẻ hỗn xược lại thêm số tiền đút lót hối lộ quá ít, thằng chả xé nát cái thiếp quăng vô thùng rác!

Tối hôm sau, trên bàn làm việc lại có một cái thiếp khác với hàng chữ bên trong: “Xin lo mười vạn quan tiền. Đừng xét việc ấy nữa”. Lần này, thằng chả cẩn thận để cái thiếp xuống bàn rồi ngồi chống tay suy nghĩ. Bà vợ và đám con cái trong nhà thấy thằng chả cầm tấm thiếp đọc rồi bỗng nhiên đổi sắc mặt có vẻ trầm trọng nên bước tới đọc hàng chữ viết trên thiếp rồi hỏi thằng chả tính thế nào? Thằng chả trầm giọng nói:
“Mười vạn quan tiền là số bạc quá lớn có thể thấu đến tai thần linh, và đối với thần linh thì không có sự gì mà không thể làm được. Ta không phải là kẻ tham tiền, nhưng ta sợ vạ lây vì trái ý thần linh nên... buộc lòng không xét tới việc này nữa!”.


Từ câu chuyện đó mà nhân gian có câu nói là “tiền khả thông thần”, có nghĩa là... mãnh lực của đồng tiền có khả năng làm động tới thần linh khiến cho chuyện gì cũng làm được, chớ đừng nói chi đến ba cái chuyện ruồi bu của người phàm như qua với “bòn”!

Tôi cắt ngang lời Cô hai:
- Cô kể chuyện tích này cho tôi nghe với ý gì vậy? Hồi xưa thì cái vụ thông thần thông thánh gì đó còn có người tin, chớ bây giờ ai mà tin ba cái vụ mê tín dị đoan đó nữa Cô Hai!

Cô Hai vẫn điềm tỉnh vừa nói vừa nhổm dậy:
- Qua đâu có biểu “bòn” tin cái vụ thông thần. Qua chỉ muốn nói là tiền nhiều và biết xài đúng cách thì cũng có thể lật ngược thế cờ, chuyển bại thành xụi, ý quên... thành thắng vào phút cuối bất ngờ lắm chớ bộ! Thôi... “bòn” muốn quên thì cứ quên cho khỏe thân. Qua về...

Tôi lật đật níu Cô Hai ngồi xuống để hỏi cho ra lẽ:
- Cô nói cái gì là biết xài đúng cách với trật cách?

Cô Hai biết đã chọc được tôi nên xề xuống ghế, nói một hơi:
- Không phải sao? Có nhiều tiền đâu phải là xấu và cũng đâu phải là dở.

Nhưng cách xài... cách sử dụng đồng tiền mới là điều quan trọng. Đó là lý do tại sao có người giàu có tiền muôn bạc triệu thì được đời trọng vọng gọi là ông phú hộ, là bậc trưởng giả, là nhà triệu phú... này nọ, còn có kẻ tuy cũng thuộc loại khá giàu nhưng tại sao lại bị đời gọi là trọc phú, là bố già, là tài phiệt, là kẻ ỷ thế hiếp cô...

Tôi sốt ruột chận ngang:
- Vậy theo cô thì làm sao mới gọi là biết cách sử dụng đồng tiền? Và làm sao cho khỏi bị đời chê ghét?

- Trước tiên... qua trở lại cái ý từ đầu mà qua muốn nói cho ra lẽ là có nhiều tiền thì không phải là điều xấu điều dở. Nhiều tiền lúc nào cũng có lợi hơn người ít tiền vì tiền là phương tiện, là sức mạnh. Nhưng biến cái phương tiện, cái sức mạnh đó thành điều hay điều tốt để cho người đời nếu không thương thì tối thiểu cũng không ghét mình thì... lại là chuyện khác.

Ngừng một chút lấy hơi, Cô Hai nói tiếp:
- Thí dụ như trong cái vụ tranh cử này thì biết rõ. Hai con nhỏ so ra thì đồng tài đồng sức. Đứa có mỏ đứa có cựa, đứa có móng đứa có vuốt, đứa có nanh đứa có ngà. Tính ra thì... cả hai đồng cân đồng lạng. Thả ra tay đôi chưa chắc mèo nào sẽ cắn miêu nào. Như vậy, cái hơn nhau còn lại là đứa nào chinh phục được lòng người là đứa đó thắng. Rõ hơn nữa là đứa nào nhiều tiền thì đứa đó sẽ dễ mua được lòng người vì... là người thì ai lại không thích tiền. Nhưng thay vì dùng tiền để chiêu hiền đãi sĩ và làm chuyện nhân nghĩa để mua lòng người, mà lại nhè đem tiền đi mua đầu trâu mặt ngựa để chọc chúng ghét thì... thua là cái chắc!

Thấy Cô Hai ngừng lời, tôi hỏi tiếp:
- Vậy thì cô còn sợ gì thua mà nuốn tôi... tới luôn bác tài?

Cô Hai trả lời tỉnh queo:
- Tại qua muốn cho chắc ăn vậy mà. Thà là làm lơ từ phút đầu thì thôi, ai nói tới. Ai đời... nhảy vào mần túi bụi rồi còn có chuyến chót thì lại đạp thắng muốn dập mật người ngồi trên xe thì... chơi vậy chơi với ai “bòn”?

Tôi thắc mắc”
- Thì tôi đã nói quá nhiều rồi, cô còn đòi gì nữa? Tôi thấy... theo cách cô nói chuyện thì... hình như cô muốn con nhỏ ốm thắng lắm phải không? Tại sao vậy? Bộ con nhỏ có da có thịt chọc ghẹo gì cô sao?

Cô Hai lắc đầu nguầy nguậy:
- Qua mắc mớ gì ba đứa con nít đó mà ghét riêng đứa nào. Nói thiệt nghen, qua thương cả 2 đứa nhưng qua không ưa cái bản mặt của thằng tía nó. “Bòn” viết nhiều thật nhưng còn một chuyện quan trọng mà “bòn” chưa nói tới khiến cho người chưa biết còn ngờ ngợ chưa tin là con nhỏ đó ra tranh cử mà tía nó phải theo từng bước để làm... “bê bi sít tơ”! Qua muốn nói... cái hình ở trên báo và trên “quép Sài Gòn U Ết Ê” của mấy “bòn” đó. Cái hình đứa con gái lên “mi cờ rô” nói chuyện cho mọi người nghe mà còn dính theo cái mặt của thằng tía ở bên cạnh đó. Thiệt... qua xốn mắt với cái hình đó ngay từ lần đầu thấy nó lận. Ai đời, cho con ra tranh chức này chức nọ để giúp đời, mà chính mình còn chưa tin tưởng ở tài năng của con mình nên đứng rình bên cạnh để trợ lực thì ai còn tin ở tài năng của con mình nữa mà bầu? Đó là chưa kể cái vụ... bộ tính mang cái mặt hầm hầm lên đứng đó để dằn mặt cử tọa và thiên hạ hay sao vậy?
Trong 2 kỳ tranh cử chức vị Tổng Thống Hoa Kỳ vừa rồi, nếu cựu Tổng Thống Bush tức ông “Bush cha” mà ra đứng kèm bên cạnh ứng cử viên “Bush con” khi ông “Bush con” đọc diễn văn thì... qua bảo đảm là đất nước Hoa Kỳ này đã có một vị Tổng Thống khác chớ không phải ông Bush bây giờ đâu! Mấy bà già ở chung trong khu qua ở cũng đều mất hết cảm tình với con nhỏ cũng vì cái hình đó!

Ngoài ra, qua còn muốn nói hết lòng mình cho khỏi thiếu kẻo rồi “bòn” hiểu lầm. Số là qua và mấy bà già ở trong xóm đều coi cái vụ tranh cử này vừa là một vụ tranh tài cao thấp giữa 2 đứa nhỏ, vừa là trận so găng giữa 2 bên: thứ nhất là một ông trọc phú tức tía nó cùng với đám binh tôm tướng cá -và- một bên là gã hàn sĩ tức là “bòn” cùng với những người Việt có tư cách trong thành phố! Đừng quên câu nói là... “khi một bạo chúa nổi giận thì đất bằng cách xa mười dậm cũng bốc khói vì súng thần công của bạo chúa, nhưng khi một kẻ sĩ nổi giận thì khói sẽ bốc tại hoàng cung của bạo chúa!”. Nghe chưa!

Tôi gật đầu:
- Dạ nghe rồi... Cô Hai Đánh Ghen! Già rồi mà còn “bén” quá hén.

Cô Hai đứng dậy nhí nhảnh bước đi nhưng miệng còn nói vói thêm câu chót:
- “Bén” đủ xài! “Bòn” đừng lo cô đơn, cả nữ ca sĩ Như Quỳnh cũng đã cùng hôn phu là nghị viên Andy Quách nhảy vào ủng hộ “con cút cụt đuôi” nữa rồi đó. Hổng tin... tối thứ Sáu này tới khiêu vũ trường Milano hỏi nó thử coi!

NGUYÊN THANH SaigonUSA (San Jose, ngày 8 tháng 9-2005)

SaigonUSA hoan nghênh ý kiến đóng góp của qúy vị độc giả. Xin type vào Comment Box ở dưới đây và nhấn vào nút "Submit" để gởi đi:

TÊN, HỌ / NAME:  
 E M A I L:  

Ý KIẾN /  COMMENT:  

Ý KIẾN ĐỘC GIẢ:
- quoc:
(Saturday, September 10, 2005 at 21:42:51)
Chao Co, Chu trong toa soan Saigon USA, day la lan dau tien chau vao webpage cua qui toa soan. Nhung ma chau co cam nhan la chu Nguyen Thanh, chu but, hinh nhu co tinh dua co Madison len va ha co Linda xuong, truc tiep va cung nhu gian tiep. Chau doan la chu Nguyen Thanh co han thu xau xa voi gia dinh va bo me cua co Linda. Chau thiet nghi rang, lam bao thi nen vo tu, nhung loi phiem dien, tan boc, va che bai, khong phai la tac phong cua nguoi lam bao, nhat la trong thoi gian nay.

- doc gia San Jose: (Friday, September 9, 2005 at 23:41:57)
Linda khong kiem soat noi cai bon "am binh tom cua ca" trong cuoc bau cu nay thi lam sao Linda se lam viec doc lap duoc voi cai bon Kieu Binh nay neu thang cu! Nghi den day la Toi thaytoi cho Dan Viet minh qua, that la thien tai nhu bao Katrina!


RETURN TO FRONT PAGE

 





Copyright © 1997-2005  SaigonUSA News. All rights reserved.