|
T I N V I Ệ T N A M Thư
gởi Quốc Hội Việt Nam Thành phố Hồ chí Minh, ngày 10/12/2004. Thư ngỏ Kính
gửi: Tên
tôi là: Đỗ Nam Hải - Sinh năm 1959, tại Hà Nội. Tôi viết thư ngỏ này gửi tới các cơ quan trên và các bạn bè quan tâm, để trình bày một số vấn đề sau đây: 1)
Những bài viết của tôi: Vì
vậy, hiện nay tôi không có phương tiện làm việc tại nhà. Rất dễ dàng để chứng minh cho nhận xét trên, và điều này thì có nhiều người dân chủ Việt Nam trước và sau tôi đã làm. Biểu hiện cụ thể và sống động nhất là việc tôi phải ngồi đây, phải trả lời những câu hỏi của các anh; phải bắt buộc mở những hộp thư điện tử của mình, cũng như phải mở diễn đàn Nhà Việt Nam, là diễn đàn mà tôi tham gia từ tháng 6/2003. Các anh gọi những bài viết của tôi và những tài liệu mà tôi mang theo là những tài liệu phản động, chống đối đảng và nhà nước. Nhưng tôi thì lại có quan niệm khác, tôi cho rằng đấy là những tài liệu dân chủ; chúng đã được đăng tải đầy đủ và rộng rãi trên Internet trước đó. Tôi rất mong ngày càng có nhiều người Việt Nam, nhất là ở trong nước đọc chúng, và tôi công nhận rằng mình đã làm nhiều điều cho công việc này. Thực lòng, tôi không trách các anh, đơn giản là vì các anh phải làm nhiệm vụ được giao. Điều đáng trách là cái thể chế chính trị độc đảng, được luật hóa trong điều 4 của Hiến pháp Việt Nam hiện hành. Chính nó đã, đang và sẽ luôn là vấn đề của mọi vấn đề, nguyên nhân của mọi nguyên nhân gây ra biết bao nỗi tai ương đau đớn và sự tụt hậu đến nhục nhã cho đất nước này, dân tộc này. Về những mối quan hệ của tôi với mọi người ở cả trong và ngoài nước trong hơn 4 năm qua (6/2000 – 12/2004), thì tất cả đều là những mối quan hệ chỉ thuần tuý trao đổi cho nhau những bài viết về dân chủ. Tôi luôn ý thức được rằng mình hoàn toàn có đủ bản lĩnh và sự tự tin để sẵn sàng đối thoại với tất cả mọi người, dù họ là ai, quá khứ và hiện tại của họ thế nào. Nếu họ đúng thì tôi ủng hộ, còn nếu họ sai thì tôi phản đối. Tôi không hề hẹn hò, kích động ai để gây bạo loạn hay lật đổ; đặt bom hay đặt mìn ở đâu cả. Ngược lại, những người đối thoại với tôi cũng vậy: họ luôn tôn trọng tôi và thấu hiểu rất rõ quan điểm của tôi, được thể hiện trong những bài viết của mình là: chỉ ủng hộ những cách làm dân chủ, nhằm tạo ra những bước chuyển mình thực chất cho dân tộc mà thôi. Các anh đã đọc những bức thư của tôi gửi đi và của mọi người gửi đến cho tôi (kể cả bắt buộc lẫn đọc trộm); đã đọc những ý kiến của tôi và mọi người trao đổi với nhau trên diễn đàn Nhà Việt Nam thì cũng thấy rất rõ điều này. Theo tôi, dân tộc Việt Nam hôm nay muốn tìm được một lối ra phù hợp, nhằm hòa nhập được tốt vào thế giới hiện đại, thì điều quan trọng tiên quyết là phải nhận thức và xử lý cho tốt nguyên nhân sinh ra biết bao nỗi tai ương đau đớn và sự tụt hậu đến nhục nhã cho đất nước như đã nêu ở trên. Đồng thời, phải tránh một quan niệm hết sức sai lầm cho rằng: hễ cứ ai đấu tranh cho một xã hội Việt Nam đa nguyên và một thể chế chính trị Việt Nam đa đảng thì họ chính là những người có “mưu toan lật đổ Đảng cộng sản Việt Nam của các thế lực thù địch trong và ngoài nước”. Tôi cho rằng: chính nguy cơ bị mất quyền lãnh đạo đất nước bởi các lực lượng chính trị đối lập khác, sẽ là một áp lực rất quan trọng và rất cần thiết để ĐCSVN ngày càng trở nên tử tế hơn trước dân tộc và lịch sử. Nó sẽ có tác dụng tích cực để chống lại sự thoái hóa, biến chất với quy mô và tốc độ ngày càng cao của đại bộ phận những người hiện đang nắm quyền lực trong ĐCSVN; trong bộ máy chính quyền từ trung ương tới địa phương và cơ sở ở Việt Nam hôm nay. Nói
một cách khác, nó chính là chiếc chìa khóa vàng để giúp ĐCSVN xốc lại
đội ngũ của mình, nhằm thay thế cho việc “bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ
ta” bằng phương cách “chuyên chính vô sản hóa” toàn bộ hệ thống chính
trị, kinh tế, xã hội của đất nước trong suốt nửa thế kỷ qua. “Trái bóng”
hiện thuộc về những người đang nắm thực quyền trong Bộ chính trị và
Ban bí thư trung ương ĐCSVN. Chúng ta không sợ đất nước không có những
dự án đúng để xây dựng và phát triển, mà chỉ sợ đường đi của cả dân
tộc bị chọn sai! Dân tộc hôm qua đã chọn sai đường thì hôm nay dân tộc
đó hãy dũng cảm vượt qua chính mình để cùng nhau nhận thức lại, cùng
nhau hợp sức để chọn lại con đường mới sáng sủa hơn, nhân bản hơn cho
dân tộc mình; đấy là lẽ bình thường. Đừng nên để đến một ngày nào đó,
với tiếng thét ầm vang của nhân dân phẫn nộ, mà phải diễn ra cái cảnh
như ở Rumani vào tháng 12 năm 1989; với kết cục là cái chết đích đáng
và nhục nhã của vợ, chồng tên độc tài Ceausescu (bị xử tử). Lúc đó thì
đã là quá muộn. Tôi là người Việt Nam yêu dân chủ, tôi không bao giờ
mong muốn đất nước mình phải chuyển biến trong cái hỗn cảnh đó. - Hễ
chừng nào còn chế độ độc đảng trên đất nước ta thì chừng đó sự bất công,
đói nghèo và tụt hậu càng trở nên sâu sắc và trầm trọng – Đó là điều
khẳng định. Cứ mải mê đi tìm chiếc “lá Diêu Bông” mà không hề biết rằng “bà chị” kia đã len lén đi “lấy chồng” từ hồi nảo, hồi nào rồi! Những “chú bé” kia hiện đang chiếm đa số trong xã hội Việt Nam cứ mãi vẫn nghèo, đã làm “bệ phóng” tốt cho một thiểu số như cha con nhà Mai Văn Dâu nọ mãi vẫn giầu! Tôi
cũng không rõ là những sỹ quan công an đã làm việc với tôi trong hơn
4 tháng qua có sự so sánh nào không, trước sự tương phản giữa mức sống
của tôi, của các anh và gia đình (mà tôi tin rằng mức sống của chúng
ta vẫn còn hơn biết bao nỗi nhọc nhằn có đầy trên mặt đất Việt Nam này),
với những “hào kiệt” trong ngành dầu khí kia? b)
Kiến nghị:
Tôi sẽ rất vui lòng và sẵn sàng cùng các bạn hữu trong và ngoài nước của mình chờ đợi những cuộc đối thoại từ phía Quốc hội, Chính quyền hay ĐCSVN tổ chức, để làm rõ hơn ý kiến đề nghị trên của mình. Tôi rất mong nhận được sự quan tâm của các cơ quan trên và xin chân thành cảm ơn trước. Trường hợp các cơ quan bảo vệ pháp luật ở Việt Nam thấy rằng: những việc làm của tôi là có điều gì trái pháp luật thì tôi sẵn sàng đối diện với khả năng xấu nhất có thể xảy ra với mình. Còn tình trạng hiện nay của tôi là rất ụ ụ, xọe xọe, rất không đàng hòang, mà Cơ quan an ninh – Bộ công an Việt Nam đã áp dụng với tôi trong hơn 4 tháng qua. Thay cho lời kết, tôi xin được ghi lại câu nói của nhà cách mạng Nguyễn An Ninh (1900 – 1944): “Tự do không thể van xin mà được. Tự do phải giành lấy mới có!” Bài
liên hệ: SaigonUSA
hoan nghênh ý kiến đóng góp của qúy vị độc giả. Xin type vào Comment
Box ở dưới đây và nhấn vào nút "Submit" để gởi đi: Ý
KIẾN ĐỘC GIẢ: |
Copyright © 1997-2004 SaigonUSA News. All rights reserved. |