|
V Ă N H Ó A & G I Á O D Ụ C
Những
ngày đầu năm Dương-Lịch 2005 vừa qua, dân Việt khắp nơi, trong nước cũng
như hải-ngoại, thảy đều căm-phẫn hành-vi dã-man của hải-quân Trung-Hoa
qua việc bọn chúng xả súng bắn vào thuyền chài của ngư-dân Việt-Nam cư-ngụ
tại tỉnh Thanh-Hóa, làm tử-thương 9 người, trong lúc thuyền của những
người dân vô-tội nầy đang đánh cá trong khu-vực biển vịnh Bắc-Việt mà
từ nhiều đời qua tổ-tiên của họ đã bỏ lưới ở đó. Lòng căm-phẫn lại càng
sâu-sắc hơn khi biết phản-ứng xấc-xược, vừa ăn cướp vừa la làng, của phát-ngôn
nhân Trung-Hoa cho rằng những người dân chài-lưới thảm-tử trên là hải-tặc.
Rõ-ràng đây là một thái-độ khiêu-khích xấc-xược đối với dân-tộc Việt-Nam.
Nội-vụ vấn-đề đương-nhiên thuộc về pháp-lý. Chắc-chắn người Việt khắp
nơi sẽ theo dõi diễn-tiến sự việc. Những cuộc biểu-tình, tùy nhu-cầu,
có thể được tổ-chức trước các tòa Ðại-Sứ Trung-Hoa để phản-đối. Nhưng
trước mặt, việc quyên-góp để giúp-đỡ gia-đình nạn-nhân cũng là một việc
mà các nhà trách-nhiệm cộng đồng các nơi nên nghĩ tới ngay bây giờ. Riêng
người viết, trước tiên xin dành vài hàng để tưởng-niệm oan-hồn những người
đã bị giết oan-ức đồng-thời xin gởi lời chia buồn cùng thân-quyến. Sau
là trình-bày lại một giai-đoạn lịch-sử của Trung-Hoa, hy-vọng chúng ta
rút ra được một vài ý-nghĩ hữu-ích.
Nguyên-nhân xung-đột giữa Trung-Hoa và Nhật-Bản là tranh-chấp quyền
bảo-hộ xứ Triều-Tiên. Trong thời-điểm có chiến-tranh với Pháp (1883-1885),
Nhật-Bản thừa-cơ đem quân vào Triều-Tiên. Trung-Hoa vì đang có chiến-tranh
với Pháp nên nhượng-bộ Nhật-Bản, chấp-thuận để hai nước cùng là thượng-quốc
của Triều-Tiên [1]. Nhân một biến-cố nhỏ,
một người thân Nhật ở phía Nam Triều-Tiên bị giết chết, Nhật tuyên-bố
chiến-tranh và từ-chối mọi đề-nghị hòa-giải từ phía Trung-Hoa. Mục-tiêu
của Nhật là muốn hất chân Trung-Hoa ra khỏi Triều-Tiên nhưng cũng muốn
biết thực-lực quân-đội Trung-Hoa thế nào.
Kết-quả trận hải-chiến mọi người đều biết. Lúc ra trận thủy-thủ đoàn
của chiến-hạm Nhật thuần-thục chiến-trường, có kỹ-luật, nhất nhất tuân-lệnh
chỉ-huy mình. Hạm-đội Trung-Hoa ra trận cứng-nhắc, không uyển-chuyển,
lấy đội hình hàng ngang trong khi hạm-đội Nhật không có đội-hình nhất-định
và thay đổi vị-trí chiến-hạm tùy theo tình-thế. Không có kinh-nghiệm
chiến-đấu, quân-đội không được huấn-luyện thường-xuyên, mặc dầu có phương-tiện
tối-tân nhưng hải-quân Trung-Hoa không thắng được hải-quân Nhật-Bản.
Chỉ trong vài tuần hạm-đội Trung-Hoa bị đánh đắm gần hết. Trung-Hoa
phải ký hòa-ước Shimonoseki với Nhật, bồi-thường chiến-tranh 300 triệu
lạng bạc, nhượng một số đất-đai và quyền-lợi cho Nhật.
Sau khi thua nhục-nhã chiến-tranh nha-phiến (1840-1842), một đường-hướng
chính-trị mới được Thanh-Triều rút từ khẩu-hiệu trên, gọi là là "ziqiang
- tự-cường", nhằm hiện-đại hóa quân-đội, nhất là hải-quân, vì kẻ
địch của Trung-Hoa đến từ ngoài biển. Kết-quả của đường-hướng chính-trị
"tự-cường" nầy đã không cứu được Trung-Hoa. Cuối cùng đế-quốc
Trung-Hoa đã bị liệt-cường phân-xẻ và Hán-tộc đã sống trong những năm
tháng đen-tối nhất của lịch-sử nước mình. Nguyên-nhân thất-bại của hải-quân
Trung-Hoa sẽ khai-triển phần dưới bài nầy. 2/
Tiếp-xúc với Ðại-Dương và phát-triển hải-quân:
Tiếp theo việc mua chiến-hạm thất-bại, khuynh-hướng thứ hai bắt đầu
với Lý Hồng Chương (Tổng-Ðốc Lưỡng Giang, tức hai tỉnh Giang-Tô và Triết-Giang),
qua việc thành lập năm 1865 tại Thượng-Hải, tỉnh Jiangnan (Giang-Nam)
một cơ-xưởng vũ-khí quan-trọng đồng thời hai cơ-xưởng khác tại Tô-Châu
(Suzhou) và Nam-Kinh (Nankin). Sau đó, Tổng-Ðốc Mân-Triết (Minzhe, tức
Phúc-Kiến và Triết-Giang) là Tả Tông Ðường[8] (Zuo Zongtang) cho dựng
một xưởng đóng tàu tại Phúc-Châu (Fuzhou) có sự cộng-tác của các kỹ-sư
người Pháp. Những cơ-sở chiến-lược nầy do ảnh-hưởng của dương-vụ vận-động
nhanh-chóng trở thành những trung-tâm đào-tạo (Hải-Quân Học-Hiệu) quan-trọng
về các ngành-nghề khác như khoa-học tự-nhiên, kỹ-thuật, sinh-ngữ, triết
học v.v… Từ năm 1868 đến 1879 có đến cả trăm tác-phẩm về khoa-học và
kỹ-thuật được xuất-bản. Cơ-xưởng đóng tàu của Tả Tông Ðường cũng đào-tạo
sĩ-quan, thuyền-trưởng cho đội-ngũ hải-quân tương-lai của Trung-Hoa.
Những sĩ-quan nầy cũng có sứ-mạng thay-thế những cố-vấn ngoại-quốc.
Quan-lại trong triều chia làm nhiều phe. Những phe nầy kình-chống nhau để tranh-dành ảnh-hưởng và quyền-lợi. Có hai phe chánh do hai nhân-vật nổi tiếng cầm đầu là: phe Tả Tông Ðường, có trách-nhiệm về mặt-trận phía Tây và phe Lý Hồng Chương, Tổng-Ðốc Trực-Lệ (từ năm 1870) ở vùng biển phía Bắc Trung-Hoa. Ông nầy chủ-trương phát-triển và hiện-đại hóa hải-quân. Hai bên đều bênh-vực lý-lẻ cho phe mình, cái khó-khăn là làm thế nào có sự cân-bằng giữa hai mặt-trận lục-địa và đại-dương.
Từ năm 1875 đến 1878, mặt-trận phía Tây (Turkestan, thuộc Tân-Cương)
tốn mất 26 triệu lạng bạc. Từ 1878 đến 1881 tốn thêm 25 triệu lạng bạc.
Trong lúc đó chi-phí cho hải-quân tổng-cộng chỉ có 4 triệu lạng bạc.
Ðể có một ý-niệm về giá-trị của tiền bạc thời đó, thí-dụ về trị-giá
của chiếc thiết-giáp-hạm Bao Min do cơ-xưởng Giang-Nam đóng và hạ-thủy
vào năm 1885 chỉ có 223.800 lạng bạc. Ngân-sách 4 triệu trên được chia
làm 2: hai triệu cho hải-quân phía Bắc và hai triệu cho phía Nam. Trên
lý-thuyết thì số tiền nầy dùng để đóng tàu cho các hải-quân địa-phương.
Nhưng Lý Hồng Chương đã thuyết-phục được triều-đình ưu-tiên cho "beiyang
haiyun"- bắc-dương hải-quân - và trọn gói 4 triệu được dành cho
hải-quân miền Bắc. Vì thế không có chiếc tàu nào được đóng tại hai cơ-xưởng
chính ở miền Nam là Giang-Nam và Phúc-Kiến. Tuy nhiên, các tư-lệnh phòng-thủ
vùng biển, ở phía Bắc thì đóng tại Thiên-Tân (Tianjin) và tại Nam-Kinh
(Nankin) cho vùng biển phía Nam ; những vị tư-lệnh phải chịu trách-nhiệm
công-xưởng hải-quân, mua sắm vũ-khí, đôn-đốc quân lính luyện-tập và
khai-thác hầm mỏ. Năm 1878 tư-lệnh phòng-thủ vùng biển Nam là Shen Baozhen
(Trầm Bảo Trinh, là người thuộc phe Tả Tông Ðường) yêu-cầu 2 triệu lạng
bạc và chỉ-huy trưởng lực-lượng hải-quân Giang-Tây (Yangzi) là Peng
Yulin quyết-định đóng 10 chiếc tàu hơi nước để phòng-vệ sông-ngòi. Ban
đầu thì Lý Hồng Chương không đồng-ý viện lý-do giá thành quá cao, sau
đó thì chấp-thuận với điều-kiện giá tiền mỗi chiếc hạm không vượt quá
160.000 lạng bạc. Năm 1885 cơ-xưởng Giang-Nam cho hạ-thủy chiếc thiết-giáp-hạm
tên Bao Minh với giá thành là 223.800 lạng bạc. Số tiền nầy đến từ ngân-sách
hải-quân (tức từ Lý Hồng Chương) 160.000 lạng, 50.000 đến từ ngân-khố
tỉnh Jiangsu và 13.800 đến từ cơ-xưởng Thượng-Hải. 4/
Thủy-chiến với Pháp: Hải-quân Trung-Hoa gồm có 11 chiến-hạm hạ-thủy được 9 năm nhưng không được vũ-trang đồng-đều. Những chiếc hạm nầy được các chuyên-gia đánh giá tốt nhờ có sự hợp-tác của những viên kỹ-sư người Pháp trong lúc đóng tàu. Bốn chiếc hạm được điều-khiển do những viên sĩ-quan đào-tạo tại hải-quân học-hiệu Phúc-Châu (do Tả Tông Ðường thành-lập). Hạm-trưởng soái-hạm là một viên sĩ-quan thuyền-trưởng đã từng đánh giặc Thái-Bình (1860). Hai hạm-trưởng khác đã từng phục-vụ cho hàng-hải thương-thuyền. Như vậy, nhìn tổng-quát, lực-lượng Trung-Hoa tương-đương với lực-lượng Pháp trong trận chiến nầy. Ðô-Ðốc Courbet khai-hoả vào ngày 24 tháng 8, lúc hai bên chưa tuyến-bố chiến-tranh. Cơ-xưởng đóng tàu Phúc-Châu do một kỹ-sư Pháp là Gicquel xây trước đây bị pháo-kích nát tan. Sang ngày 25 có 22 chiến-hạm Trung-Hoa bị phá-hũy. Từ ngày 25 đến ngày 29, hạm đội Pháp xuôi sông Minh-Giang trở ra biển [10]. Trái với sự tiên-đoán của các chuyên-gia thời đó cho rằng hạm-đội Pháp sẽ không còn manh-giáp khi ra biển, thực-tế thì Pháp chỉ thiệt mạng vài người. Toàn thể hạm-đội vô-sự. Qua trận-chiến nầy ta nhận thấy Pháp thắng được dễ-dàng là do yếu-tố bất-ngờ, đánh trước lúc hai bên chưa tuyên-chiến, nhưng « binh bất yếm trá ! », hải-quân Trung-Hoa không thuộc binh-pháp Tôn-Ngô ! Tuy-nhiên, việc mà chúng ta cũng thấy là quân-đội Trung-Hoa trên các pháo-đài cũng như hải-quân trên các chiến-hạm đã không có một phản-ứng trả-đũa nào hữu-hiệu. Ðiều nầy cho thấy quân-đội Trung-Hoa không cảnh-giác đề-phòng, thiếu tập-dợt và hải-quân không có tính chuyên-môn. 5/
Rút kinh-nghiệm thất-bại: Triều-đình quyết-định cải-tổ hải-quân. Người Anh [11] nhân-dịp nầy đề-nghị cộng-tác. Ông Robert Hart đề-nghị để ông lãnh trách-nhiệm giám-sát (superviseur) nhưng bị Lý Hồng Chương và Shen Baozen chống với lý-do không muốn dưới quyền điều-khiển của một người ngoại-quốc. Cuối cùng, như trên có nhắc qua, ngày 12 tháng 10 năm 1885 Hải-Quân Nha-Môn, tương-đương bộ Hải-Quân được thành-lập. Bộ nầy có những thẩm-quyền mà Tả Tông Ðường có đề-nghị ghi trên. Nhưng những quyết-định cải-tổ của triều-đình về bộ Hải-Quân trong thực-tế chỉ có tiếng chứ thực-chất thì đây chỉ là sự thắng-thế của phe Lý Hồng Chương. Vì bộ Hải-Quân, trên lý-thuyết phụ-trách cả hai hạm-đội Bắc và Nam, nhưng chỉ có hạm-đội vùng biển Bắc, tức vùng dưới ảnh-hưởng của Lý Hồng Chương được ưu-đải. Ông nầy được quyền giám-sát Hải-Quân Nha-Môn, quyền-hành vì thế càng lớn, ông có trọn quyền sử-dụng ngân-sách. Lý Hồng Chương tổ-chức lại hạm-đội biển Bắc gồm 25 chiến hạm, gồm thiết-giáp hạm và tuần-dương hạm tối-tân, trong đó có 4 chiến-hạm được đóng tại các cơ-xưởng Anh và Ðức. Những chiếc pháo-hạm kiểu wenchuan thì được đặt mua tại cơ-xưởng Amstrong ở Newcastle Upon Tyne. Như thế, với nhiều nỗ-lực, sự phát-triển và hiện-đại hóa hải-quân đã không được hiệu-quả tối-ưu vì nạn phe-phái vẫn không dẹp được. Ta thấy lúc nào quyền-lợi và an-ninh của địa-phương cũng cao hơn quyền-lợi và an-ninh quốc-gia. Ðây là một yếu-điểm của Trung-Hoa. Thêm vào nạn tham-nhũng lan-tràn từ mọi cấp trong tầng-lớp quan lại, nạn xa-xỉ trong triều-đình. Bà Từ-Hi Thái-Hậu cho làm lại Viên Minh Viên đã bị liên-quân Anh-Pháp đốt phá vào cuộc chiến nha-phiến lần 2, cho xây một chiếc thuyền làm bằng đá và ngân-quĩ lấy từ ngân-sách Hải-Quân vào những năm 1889-1894, ước-lượng phí-tổn là 12 triệu đô-la thời đó. Cũng vì vậy mà Trung-Hoa phải học thêm bài học, tương-tự bài học với Pháp qua trận Phúc-Châu, là thua Nhật-Bản một cách nhục-nhã tại trận Yalu (Gia-Lục) như đã ghi trên. Về giáo-dục và huấn-luyện thì cũng không có cải-tổ rộng lớn. Có một số tiến-bộ giới-hạn ở 5 trung-tâm huấn-luyện hải-quân Fuzhou, Canton, Nankin, Tianjin và Weihaiwei. Nhưng tại Fuzhou thì chỉ có 38 sinh-viên trên tổng-số 70 đi thi, số còn lại nhờ huấn-luyện, hiểu biết về sinh-ngữ nên chuyển sang các ngành khác như buôn-bán. Trường Nankin thì đóng cửa sau khi vị sáng-lập Tăng Quốc Phiên (Zeng Gouquan) từ-trần vì không còn tài-chánh để hoạt-động. Trung-tâm Weihaiwei thì có giám-đốc là Ðô-Ðốc Ding Ruchang và có giáo-sư cố-vấn Philo N. MacGiffin người Hoa-Kỳ giúp-đỡ. Kỹ-luật quân-đội thì không có thay đổi nhiều vì đụng-chạm đến phong-tục cổ-truyền, việc thưởng-phạt sĩ-quan vẫn còn dựa trên nguyên-tắc từ 1726. Việc đào-tạo sĩ-quan không liên-tục cho đến nhiều thập-niên của thế-kỷ XX. Sau chiến-tranh với Pháp, cơ-xưởng Phúc-Châu sửa-chữa và hoạt-động lại. Những chuyên-viên Trung-Hoa đã đóng và cho hạ-thủy 8 chiếc thiết-giáp hạm trọng-tải trên 1.000 tấn. Việc nầy cho thấy, mặc dầu có nhiều yếu-tố tiêu-cực, ít nhiều, những người trách-nhiệm Trung-Hoa thời đó cũng đã có ý-thức về sự cần-thiết một hạm-đội mạnh cho Trung-Hoa. Nhưng sau 10 năm cố-gắng vẫn không tránh được thất-bại trong cuộc hải-chiến với Nhật-Bản. III.
Hải-quân Nhật sau 1894: Người Nhật cũng có một phương-châm có ý-nghĩa tương-tự như phương-châm "fuguo qiangbing" của Trung-Hoa là "fukoku kyohei". Ta có thể so-sánh hai triều-đại Tongzhi (1862-1874) ở Trung-Hoa với triều-đại Minh-Trị (Meiji) bắt đầu từ 1868, cả triều-đại đều lấy phương-châm "nước giàu binh mạnh" làm kim-chỉ-nam. Nếu ở Trung-Hoa có hải-quân công-xưởng Phúc-Châu do người Pháp phụ-trách kỹ-thuật và giúp điều-khiển thì ở Nhật cũng có công-xưởng Yokosuda, cũng do người Pháp giúp kỹ-thuật và điều-hành. Cả hai công-xưởng ngoài việc đóng tàu còn có huấn-luyện học-thuật Tây-Phương và sinh-ngữ. Ở Nhật, những võ-sĩ cũ (samourai) được tuyển vào để đào-tạo thành chuyên-gia hàng-hải trong tương-lai. Triều-đình Minh-Trị phụ-trách việc mở-mang các cơ-xưởng chiến-lược (dưới thời shogun Tokugawa) và tìm cách tập-trung việc điều-khiển về trung-ương. Sự khác biệt giữa Nhật và Trung-Hoa là triều-đình nhà Thanh giao việc xây-dựng cơ-xưởng cho chính-quyền địa-phương, trong khi Nhật-Hoàng định-chế hóa việc phát-triển hải-quân. Từ năm 1869 Nhật đã có bộ Hải-Quân, những công-xưởng nhà-nước được xây-dựng bắt đầu từ 1880. Mặc-dầu nhà-nước tham-gia vào công-xưởng chậm nhưng trước đó đã khuyến-khích tư-nhân đầu-tư bằng những món tiền thưởng lớn lao. Những lãnh-chúa bị truất quyền từ năm 1868, được sự trợ giúp nhà-nước để đầu-tư vào công, kỹ-nghệ. Năm 1880 là thời điểm chấm dứt giai-đoạn đầu công-nghiệp hóa Nhật-Bản. Việc hiện-đại hóa càng nhanh chóng vì kinh-tế tăng-trưởng nhờ có sự hợp-tác của tư-nhân. Nhiều công-xưởng hải-quân được bán cho tư-nhân như ở Nagasaki, bán cho Iwakari Yataro vào năm 1884 và ông nầy dựng lên hảng Mitsu. Tuy vậy nhà nước vẫn giữ được vị-trí điều-khiển một cách khéo-léo và bí-mật vì những người mua đều là thân-tộc với những người trong chính-quyền. Sau khi thắng trận 1894 và được bồi-thường 300 triệu lạng bạc, chính-quyền Nhật sử-dụng khoản tiền nầy để khuếch-trương hàng-hải. Việc nầy biểu-hiện qua 1 đạo-luật ban-bố năm 1896 nhằm khuyến-khích việc đóng tàu. Mục-đích đạo-luật là sẽ thưởng cho những người đóng tàu hay những người đi biển. Ðạo luật nầy có cùng nội-dung với đạo-luật 1893 của chính-phủ Pháp. Phần tiền thưởng thứ nhứt tùy-theo tiêu-chuẩn chiếc tàu, số tiền thưởng tỉ-lệ thuận với trọng-tải của chiếc tàu được đóng. Thứ hai là tiền thưởng tỉ-lệ thuận với trọng-lượng chuyên-chở và số cây số hải-hành. Nhờ đạo-luật nầy hàng-hải Nhật tiến-bộ rất nhanh. Những hãng như Mitsubitshi ở Nagasaki hay hãng Kawasaki ở Osaka phát-triển không kém những công-xưởng nhà nước. Cuộc thủy-chiến với Nga trong cuộc chiến 1904-1905 đã xác-định được vị-trí đại-cường của Nhật. Chiến-thắng đạt được là nhờ ở những người lãnh-đạo có định-hướng chính-trị đúng nhu-cầu chiến-lược của đất-nước để đẩy mạnh công-cuộc hiện-đại hóa và công-nghệ hóa nước Nhật nói chung và hải-quân nói riêng. Vị-trí đại-cường nầy lên đến tột-đỉnh vào vài năm đầu của thập niên 1940. Năm 1945 Nhật-Bản thua trận và đất nước bị tàn-phá khốc-liệt, nhưng chỉ vài thập-niên người Nhật lại đẩy vị-trí Nhật-Bản lên hàng đầu trên trường quốc-tế. Trong giai-đoạn nầy tư-nhân là thành-phần chủ-đạo trong việc phát-triển. Lịch-sử đã chứng-minh, dân-tộc Nhật thực-hiện bằng mọi cách, kể cả vay mượn [12], để thành-công phương-châm "fukoku kyohei" của ngày xưa và ngày nay là "dân giàu nước mạnh". Thật may cho dân Nhật đã có nhiều thế-hệ lãnh-đạo xuất-chúng. IV.
Kết-luận: Phương-châm "phú quốc cường binh", nước giàu quân mạnh, từng bước tuần-tự Trung-Hoa đã theo tư-tưởng "miêu-luận" của Ðặng Tiểu Bình để mà thực-hiện. Thành-công ngoạn-mục của Trung-Hoa trong việc phát-triển kinh-tế từ năm 1979 đến nay, (sự phát-triển nầy ra ngoài dự-đoán trong thập niên 90 của hầu hết chuyên-gia kinh-tế trên thế-giới [13]), đã cho phép nước nầy từng bước một hiện-đại-hóa quân-đội của họ. Hai mũi nhọn ưu-tiên không-quân và hải-quân đã được trang-bị bằng những loại vũ-khí tối-tân, mua của nước ngoài hay tự sản-xuất bằng những kỷ-thuật hiện-đại nhất. Những trang-bị quân-sự nầy nếu đem so-sánh với các nước còn lại trong G5 (G5: Hoa-Kỳ, Nga, Anh, Pháp và Trung-Hoa) thì chưa phải là việc quan-ngại [14] trong tương-lai gần. Nhưng so với quân-đội Việt-Nam, tương-quan sức mạnh của hai bên về mọi mặt, từ kỹ-thuật cho đến ngân-sách quốc-phòng [15], quả thật có một sự chênh-lệch một trời một vực. Tham-vọng bành-trướng của Trung-Hoa hiện nay tại biển Ðông cũng như chủ-trương thiết-lập lại ảnh-hưởng Ðại-Hán từ trước tiền bán thế-kỷ XIX tại Á-Châu đe-dọa hơn bao giờ hết lên sự tồn-vong của dân-tộc Việt-Nam. Từ sau 1979, Ðặng Tiểu Bình [16], lợi-dụng thế liên-minh chiến-lược với Hoa-Kỳ bắt đầu từ năm 1972 [17] chống lại Liên-Xô, để hiện-đại hóa và công-nghiệp hóa Trung-Hoa. Phải nhìn-nhận rằng chủ-thuyết thực-tiễn "mèo trắng mèo đen" của họ Ðặng, tính đến nay đã thành-công so với đường-lối chính-trị "Tự-Cường" của triều Thanh ngày xưa. Cái thành-công của họ Ðặng là vận-dụng được ngoại-lực để chấn-hưng nội-lực mà Thanh-triều ngày xưa đã không làm được. (Thật ra khó có thể so-sánh kết-quả "hiện-đại hóa" Trung-Hoa ở vào hai thời-kỳ mà bối cảnh kinh-tế, chính-trị, xã-hội hoàn-toàn khác nhau. Hoàn-cảnh phát-triển của Trung-Hoa vào thời Ðặng Tiểu Bình, sau đó là Giang Trạch Dân và Hồ Cẩm Ðào hiện nay dễ-dàng hơn là hoàn-cảnh Trung-Hoa, sau chiến-tranh nha-phiến, như là một miếng mồi ngon và dễ-dàng cho các cường-quốc phân-liệt.) Các kết-quả như chương-trình không-gian, tự chế và phóng phi-thuyền Thần-Châu với kỹ-thuật của Nga. Các tàu ngầm nguyên-tử mang thủy-lôi Exocet (kỹ-thuật Pháp) và chương-trình mua hàng-không mẫu-hạm của Nga trong thời-gian tới. Hiện nay Châu-Âu và Hoa-Kỳ vẫn còn giữ lệnh cấm bán vũ-khí và chuyển-nhượng kỹ-thuật quốc-phòng đối với Trung-Hoa. Mới đây, tàu ngầm nguyên-tử Trung-Hoa còn vào dọ-thám trong khu-vực biển Nhật-Bản. Riêng về kinh-tế, Trung-Hoa bắt đầu đặt được dấu ấn của mình trong sân chơi quốc-tế. Công-trình xây đập thủy-điện Tam-Cổ là công-trình lớn nhứt thế-giới. Chi-nhánh chế-tạo máy tính cá-nhân của hãng IBM nổi tiếng thế-giới của Hoa-Kỳ cũng như hệ-thống chế-tạo và phân-phối mỹ-phẩm Marionaud lớn nhất nhì Châu-Âu đã lọt vào vòng kiểm-soát của người Hoa. Hàng-hóa của Trung-Hoa hiện nay tràn-ngập thế-giới. Phải nhìn-nhận, so-sánh nước Trung-Hoa từ thời Mao Trạch Ðông đến nay, quả thật đã có một bước tiến khổng-lồ.
Nhưng Trung-Hoa có trở thành người khổng-lồ trên biển hay chưa ? Ðây
chắc vẫn còn là một thách-thức cho thế-hệ lãnh-đạo hiện-thời và tương-lai
của Trung-Hoa. Một vài dữ-kiện: Bộ máy nhà-nước không sử-dụng người ngoài đảng hay người thuộc chế-độ cũ (còn tệ hơn nhà Thanh ngày xưa). Dự-án lọc dầu Dung-Quấc không phải là thành-quả của nghiên-cứu kinh-tế mà là sản-phẩm của đầu óc địa-phương. Tiếp-tục xem Hoa-Kỳ là kẻ thù chiến-lược là sản-phẩm của những bộ óc sơ-cứng, không nhìn thấy thời-thế đã thay đổi. Chính-trị rập khuôn theo Trung-Hoa cho thấy lãnh-đạo Việt-Nam không có sáng-kiến, không có định-hướng chiến-lược phát-triển quốc-gia.
Ðất nước về đâu ? Làm sao đất nước có thể phát-triển được khi những
tập-quán phong-kiến như thế vẫn còn ? Dựa vào Trung-Hoa, lãnh-đạo Việt-Nam giữ được quyền-bính đã dành của quốc-dân nhưng sẽ không giữ được nước. Một khi mà lãnh-đạo Việt-Nam còn xem quyền-bính phe đảng quan-trọng hơn là đất nước, khi mà nỗ-lực quốc-gia về chính-trị, kinh-tế, công-an, quân-đội… chỉ nhằm giữ quyền-bính cho đảng lãnh-đạo thì đất nước lâm-nguy. Việc hải-quân Trung-Hoa bắn chết ngư dân VN và thái-độ tuyên-bố sự việc của nhà cầm-quyền Trung-Hoa vào trung tuần tháng 1 năm 2005 là một khiêu-khích xấc-xược đến với dân-tộc Việt-Nam. Danh-dự dân-tộc Việt-Nam bị thương-tổn nặng. Trước việc nghiêm-trọng như vậy, lãnh-đạo Việt-Nam chỉ có phản-ứng qua loa. Việt-Nam không có một khả-năng nào để có thể bày-tỏ một hành-động nhằm trả đũa. Ta thấy hải-quân Việt-Nam không có mặt trong vùng biển của mình để can-thiệp và bảo-vệ ngư dân bị nạn. Việt-Nam có quá nhiều bài học lịch-sử đau-thương cần phải nhìn lại để rút kinh-nghiệm mà nhanh-chóng phát-triển đất nước. Phát-triển đất nước, làm cho "dân giàu nước mạnh" là phương-pháp duy-nhất để giữ nước hiện nay. Xin ghi lại đây vài ý-kiến lấy từ quyển "Việt-Nam 1945-1995 Chiến-Tranh, Tị-Nạn, Bài Học Lịch-Sử ; tập I", nxb Tiên Rồng 2004, của GS Lê Xuân Khoa, quyển sách có giá-trị qui-chiếu, référence, xem đây là những kinh-nghiệm rút từ những bài học trong quá-khứ để tất cả có cái nhìn đúng trong tương-lai: "Thứ nhứt, trong quan-hệ quốc-tế, chỉ có lợi-ích của quốc-gia là quan-trọng hơn cả. Thứ hai, không có một chủ-nghĩa chính-trị nào là chân-lý tuyệt-đối. Thứ ba, cần phải hiểu rõ ta, bạn và thù." [18] "Giai-đoạn hơn nửa thế-kỷ nầy có rất nhiều bài học chính-trị, quân-sự và ngoại-giao cần phải được tìm-hiểu và rút ra những kinh-nghiệm khôn-ngoan để cho dân-tộc có thể tồn-tại và phát-triển, tránh khỏi trở thành nạn-nhân của những chính-sách cai-trị sai-lầm hoặc lại trở thành công-cụ của những thế-lực quốc-tế trong những hình-thức tranh-chấp nóng hay lạnh trong tương-lai." [19] Nếu không rút kinh-nghiệm từ những bài học lịch-sử thì sẽ đi lại vết xe cũ đã ngã. Năm 1885 Nhật-Bản đã hoàn-tất giai-đoạn đầu của việc công-kỷ-nghệ hóa đất nước. Hạm đội của Nhật đánh bại Trung-Hoa 1894. Việt-Nam năm 2005 vẫn chưa qua giai-đoạn đầu của việc công-kỹ-nghệ hóa. Một sai-lầm lần nữa trong tương-lai có cùng ý-nghĩa với diệt-vong. TRƯƠNG
NHÂN TUẤN GHI
CHÚ: Bài
liên hệ:
Chúng tôi cần một sự công bằng Nhà cầm quyền Việt Nam đối ngoại hèn nhát-đối nội gian manh xuẩn động Công hàm bán nước (thừa nhận chủ quyền Trung Cộng trên vịnh Bắc Bộ) Đừng bao giờ đùa với những nỗi đau như thế
|
Copyright © 1997-2005 SaigonUSA News. All rights reserved. |